Quả nhiên, không lâu sau cửa mở ra, một bóng người sợ hãi luống cuống chạy ra, trên người cô thậm chí vẫn còn mặc bộ quần áo ngủ trắng.
Sở Luật mở cửa xe, không nói lời nào kéo Lý Mạn Ny vào trong, sau đó nhanh chóng lùi về đằng sau, rời khỏi khu nhà Lý gia, mà Lý Mạn Ny lại bất an nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, ngón tay đan vào nhau, cầm rồi lại cầm, kéo rồi lại kéo, bất chợt, cô phát hiện người nọ cũng khóc.
Người đàn ông này làm sao mình bỏ được đây.
Sở Luật dừng xe, xoay người, nhìn khuôn mặt khóc đến thương tâm, chớp mắt lóe lên gì đó, tựa như khuôn mặt này chồng chéo lên ai đó trong trí nhớ, nhưng không biết là Hạ Dĩ Hiên hay Hạ Nhược Tâm.
Anh nặng nề đè trên môi cô, dùng tay nâng đầu cô lên, ra sức hôn xuống, thậm chí, bàn tay dời xuống, chạm đến cơ thể mềm mại áo ngủ để lộ. Anh đã rất lâu không qua lại với phụ nữ, một mực tôn trọng cô, không đơn giản muốn chiếm lấy cơ thể cô.
Tay anh đặt trên ngực cô, dùng sức xoa nắm mềm mại, bản năng giống đực đã sớm bị cô khiêu gợi.
Lý Mạn Ny chỉ bị động chịu đựng nụ hôn sâu của anh ta, khi ngực mình bị tay anh bao lấy, cô đột nhiên hít sâu một hơi, cho tới bây giờ cô chưa từng có cảm giác thế này.
Cảm giác khiên cô phải điên cuồng.
Động tâm.
Tê dại.
Mong đợi.
Rung động.
Mà lúc này Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240796/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.