"Còn dám nói không, quả nhiên là lừa đảo." Sở Luật rút tay lại, đùng một cái, hất tay, tát vào gương mặt không có chút sắc, rất nhanh dấu ngón tay cực kỳ đỏ rõ ràng in lên mặt cô.
"Cô đã hại chết Dĩ Hiên, tôi sẽ không để cô tổn thương Mạn Ny nữa đâu."
Tiếng cảnh cáo lạnh lùng không ngừng xông thẳng vào màng nhĩ của Hạ Nhược Tâm, tựa như đã xé trái tim cô thành hai nửa, tay cô đặt lên mặt mình, trên mặt truyền đến cơn đau buốt, anh ấy đánh mình, hơn nữa còn độc ác, vô tình như vậy.
Nước mắt âm thầm chảy ra lặng lẽ rơi xuống ngón tay cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay lạnh buốt, trong lòng cũng lạnh giá.
Cô thừa nhận cô vì tôi mà bỏ ra rất nhiều phải không, trong mắt Sở Luật lóe lên tia máu, anh ép tới gần Hạ Nhược Tâm, không tổn thương cô thì không thể bỏ qua.
Cô dám làm tổn thương Mạn Ny của tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho cô được.
"Có phải cô cho rằng, cô cùng người đàn ông khác lăn giường thì tôi sẽ cảm kích cô, cô thật sự bẩn, cô biết cô giống cái gì không?" Anh lãnh khốc vô tình nói, "Cô giống như một ** bẩn thỉu đáng ghét, thằng nào cũng đều có thể đè cô, cô nói cô còn chưa đủ đê tiện?" Mỗi câu nói đều tàn nhẫn, anh chê cô tới không còn gì, bao gồm cả sự đấu tranh trước giờ của cô.
Hạ Nhược Tâm bịt kín lỗ tai mình, cắn chặt môi, không phải vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240790/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.