Editor: Ngạn Tịnh.
Lại lần nữa dùng sức, cô hơi hơi nâng người lên, thấy được cục thịt nhỏ bên chân. Đó là đứa bé của cô, là bảo bối của cô.
Nó có khỏe không?
Bên ngoài mưa vẫn thong thả rơi, có thể nghe thấy tiếng mưa đánh vào cửa sổ. Đợt mưa này cũng thật là lâu.
Cô muốn nhìn xem bảo bối của mình, muốn ôm nó một cái, càng muốn nhìn xem nó là bé trai hay bé gái.
Không biết sức lực từ đâu tới, cô dùng sức nắm chặt khăn trải giường dưới thân, thậm chí cảm thấy tay đau rát vì bị nắm quá chặt.
Rốt cuộc, cô cũng ngồi dậy được, nhưng một ngón tay cũng không đủ khí lực mà nâng lên, toàn bộ thân thể như không còn là của mình nữa.
Cô cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa kia. Nó thật nhỏ, cũng thật đáng yêu.
Lại nhìn xuống dưới một chút, thì ra là một cô bé, cô sinh ra là một bé gái.
Cầm lấy cây kéo đã sớm chuẩn bị tốt ở bên cạnh ra. Cô vẫn luôn có cảm giác, khả năng đứa bé được sinh ra ở nơi này là rất lớn, cho nên, cô đã sớm chuẩn bị ổn thoã mọi chuyện.
Cô cẩn thận cắt cuống rốn của đứa bé, dùng chiếc chăn nhỏ mình chuẩn bị ôm nó, rồi cố dùng sức nàng hai tay bế đứa bé lên. Rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, thế nhưng cô có thể bế đứa bé lên được, tình mẫu tử quả nhiên thật vĩ đại.
Rõ ràng thân thể của cô đã không có cách nào động đậy được, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240721/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.