Editor: Ngạn Tịnh.
Cô luôn lấy hết chăn mền đắp cho con gái của mình, cho dù có lúc bản thân lạnh đến phát khóc.
Chỉ là, chỉ cần nhìn thấy gương mặt hồng nhuận của Tiểu Vũ Điểm, cô thấy cái gì cũng đáng giá.
"Tiểu Vũ Điểm, ngày mai mẹ đưa con ra ngoài kiếm việc làm, được không?" Cô đếm đếm số quần áo trên đất, biết chừng đó không đủ cho hai mẹ con tiếp tục sinh hoạt, cho nên cô cần ra ngoài kiếm thêm việc làm, như vậy có thể tích một chút tiền thuê một căn nhà tiện nghi hơn để ở.
Nơi này quá lạnh.
Cô muốn cho con gái một cuộc sống tốt hơn, vậy rất cần công việc, chỉ dựa vào giặt quần áo không phải không đủ, nhưng khi bất trắc, cô cũng không thể lại tiếp tục đi bán máu, như vậy không thể nghi ngờ chính là đang liều mạng, cô còn phải giữ lại cái mạng này để chăm sóc Tiểu Vũ Điểm. Cô giật giật cánh tay trái của mình, bác sĩ kia nói đúng, cánh tay cô nếu giờ không trị, cả đời này liền phải tàn phế.
Chỉ là, cũng chẳng sao cả, suốt một năm qua cô đều chịu được, về sau cũng sẽ như vậy, con gái quan trọng hơn.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn gương mặt nhỏ của con gái. Bé con của cô thật sự xinh đẹp, xinh đẹp đến mức cô không muốn buông tay. Chỉ là, cho dù con bé lớn lên xấu xí cũng chẳng sao, cô đều sẽ yêu thương nó.
Buông đứa bé trong lòng xuống, nhưng tay nhỏ của bé vẫn bắt lấy tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240697/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.