Khai thác toàn bộ vẻ đẹp của cô, cô có thể cam đoan, đêm nay mình sẽ là người xinh đẹp nhất tại nơi này.
“Rất đẹp,” Sở Luật khen ngợi Lý Mạn Ni, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, lẽ ra, cô nên cười xấu hổ mới đúng,không phải như vậy, quá mức tự tin, cũng quá mức vui vẻ, anh chợt cười, mê man không rõ.
“Chúng ta đi thôi, thời gian sắp tới rồi.”
Lý Mạn Ni chủ động khoác tay Sở Luật, hai người đi ra ngoài, mưa rơi vần vũ.
Lý Mạn Ni vươn tay, nước mưa hắt lên, cô ta vội rụt tay về, cúi xuống nhìn đôi giày cao gót màu bạc, phải làm thế nào.
“Luật, sẽ ướt giày mất,” cô ta kéo áo Sở Luật, thật sự không muốn dính tí nước mưa nào, nếu không sẽ làm hỏnh mất sự hoàn hảo của cô ta.
“Anh biết rồi.” Sở Luật quay người lại, vươn tay, bế Lý Mạn Ni lên, hệt như bế cô dâu khiến hai chân cô ta không chạm tới mặt đất, mà Lý Mạn Ni gắt gao ôm cổ Sở Luật, hạnh phúc vô cùng.
“Luật, em yêu anh.” Cô nhắm mắt, hạnh phúc vô cùng, chỉ là đã bỏ lỡ mất sự mất mát và xa lạ chợt loé lên trong mắt Sở Luật.
“Anh cũng yêu em……” Giống như là lời kịch, câu yêu ấy, có thể dễ dàng nói ra, nhưng là, trong mắt anh chẳng có cảm giâc gì gọi là yêu. Hoặc là cái yêu ấy, đã đi rồi.
Xe lướt đi trong màn mưa, mưa vẫn rơi rả rích, để lại những tiếng ào ào.
Mà khi chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240684/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.