Chỉ là, cái chữ "chết" kia, lại khiến trái tim anh nhức nhối, cái cảm giác đau này, sớm đã làm bạn với anh suốt ba năm rồi.
Anh nhắm mắt, có một số người, ạn còn không có quên, anh cho rằng anh có thể làm được, nhưng anh lại bỏ qua, có một số việc không phải anh muốn là có thể, không phải anh không muốn nhớ là có thể quên.
Có một số người, sớm đã chui vào nơi sâu nhất trong lòng có lẽ suốt cuộc đời, anh cũng không bao giờ có thể quên.
Hạ Nhược Tâm..
Em thật sự,
Đã chết rồi sao?
Thu dọn lại đồ đạc, Sở Luật cầm lấy áo khoác, đi ra ngoài, mà nơi anh muốn đến chính là nhà mình, như Đỗ Tĩnh Đường nói, anh đã là chồng của người khác, ngoại trừ vợ, anh không nên có thêm bất cứ sinh vật giống cái nào xung quanh.
Dừng xe, anh ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự trước mặt, so với ba năm trước, kỳ thật cũng không có gì thay đổi nhiều, nhưng mà, chỉ có anh biết, bên trong, đã thay đổi đến long trời lở đất.
Xuống xe, anh nheo mắt, dựa vào thân xe một hồi, không biết đang tự hỏi cái gì, mãi một lúc sau, anh mới đi vào.
Mở cửa, một cô gái xinh đẹp giống như con bướm bổ nhào vào ngực anh, “Sao về sớm thế, có mệt hay không?”
So với ba năm trước đây, Lý Mạn Ni hiển nhiên đẹp lên rất nhiều, làn da hồng nhuận, còn trang điểm, khéo léo ưu nhã, ba năm, chẳng để lại trên người cô bất cứ thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240670/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.