Hạ Nhược Tâm ôm con vào ngực, để ngừa bé lại đá chăn.
Đứa bé nhỏ nhỏ mềm mềm, làm cô ôm mà không muốn buông tay, trẻ con tay nhỏ, còn nắm lấy quần áo cô, khiến áo cô nhàu đi một ít.
Ngủ đi, cô vỗ lưng con, cô cũng mệt rồi, không lâu sau liền ngủ mất.
Buổi sáng, bọn họ dậy rất sớm, bởi vì, Hạ Nhược Tâm phải đi làm, vẫn là công việc kia, mà Tiểu Vũ Điểm sẽ cùng cô đi.
Bởi vì, cô ở chỗ này, không có người chăm sóc, cũng không có người nấu cơm, cho nên, cô chỉ có thể làm như vậy, để con theo mình chịu khổ.
“Mẹ ơi……” Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, để Hạ Nhược Tâm đi giày cho bé, mà kỳ thật bé muốn tự đi, nhưng không biết.
“Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm, chúng ta đi thôi.” Hạ Nhược Tâm lấy đồ xong, mà Tiểu Vũ Điểm hình như vẫn chưa tỉnh, bé hả mỏ nhắm mắt, lại theo thói quen vươn tay.
“Mẹ ơi, ôm.” Bé mở mắt, thẳng đến khi Hạ Nhược Tâm bế bé lên, bé mới ôm cổ Hạ Nhược Tâm, dựa vào vai cô ngủ mất.
Hạ Nhược Tâm có chút đau lòng xoa tóc con, mỗi ngày đều là như thế, nếu có thể ngủ nhiều một chút thì tốt rồi.
Cô nhẹ nhàng than một tiếng, ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm nhỏ hơn những bé gái bằng tuổi rất nhiều, cũng nhẹ hơn rất nhiều, cho nên nhiều lúc, bé chỉ như đứa trẻ mới lên hai vậy, bế lên, cơ hồ còn chẳng có trọng lượng.
Đi tới nơi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240665/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.