Chương trước
Chương sau
Hạ Nhược Tâm ôm con vào ngực, để ngừa bé lại đá chăn.

Đứa bé nhỏ nhỏ mềm mềm, làm cô ôm mà không muốn buông tay, trẻ con tay nhỏ, còn nắm lấy quần áo cô, khiến áo cô nhàu đi một ít.

Ngủ đi, cô vỗ lưng con, cô cũng mệt rồi, không lâu sau liền ngủ mất.

Buổi sáng, bọn họ dậy rất sớm, bởi vì, Hạ Nhược Tâm phải đi làm, vẫn là công việc kia, mà Tiểu Vũ Điểm sẽ cùng cô đi.

Bởi vì, cô ở chỗ này, không có người chăm sóc, cũng không có người nấu cơm, cho nên, cô chỉ có thể làm như vậy, để con theo mình chịu khổ.

“Mẹ ơi……” Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, để Hạ Nhược Tâm đi giày cho bé, mà  kỳ thật bé muốn tự đi, nhưng không biết.

“Đi thôi, Tiểu Vũ Điểm, chúng ta đi thôi.” Hạ Nhược Tâm lấy đồ xong, mà Tiểu Vũ Điểm hình như vẫn chưa tỉnh, bé hả mỏ nhắm mắt, lại theo thói quen vươn tay.

“Mẹ ơi, ôm.” Bé mở mắt, thẳng đến khi Hạ Nhược Tâm bế bé lên, bé mới ôm cổ Hạ Nhược Tâm, dựa vào vai cô ngủ mất.

Hạ Nhược Tâm có chút đau lòng xoa  tóc con, mỗi ngày đều là như thế, nếu có thể ngủ nhiều một chút thì tốt rồi.

Cô nhẹ nhàng than một tiếng, ôm Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm nhỏ hơn những bé gái bằng tuổi rất nhiều, cũng nhẹ hơn rất nhiều, cho nên nhiều lúc, bé chỉ như đứa trẻ mới lên hai vậy, bế lên, cơ hồ còn chẳng có trọng lượng.

Đi tới nơi làm việc, Tiểu Vũ Điểm đã bị âm thanh ầm ĩ đánh thức.

Bé xoa mắt, an tĩnh ngồi một bên.

Đương nhiên, ánh mắt thỉnh thoảng đi theo Hạ Nhược Tâm, thấy Hạ Nhược Tâm vác lên một cái rương rất nặng, sau đó thả xuống, lại thêm một cái, bé đứng lên, bước chân nho nhỏ ngắn ngủn chạy tới chô Hạ Nhược Tâm.

Bé ôm chặt đùi Hạ Nhược Tâm. Ngẩng đầu nhìn cô,

“Làm sao vậy Tiểu Vũ Điểm?” Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc

“Mẹ ơi, Tiểu Vũ Điểm lau mồ hôi cho mẹ,” bé duỗi tay, có chút vụng về xoa mồ hôi trên trán cho cô.

Hạ Nhược Tâm sờ mặt con, đột nhiên, trong lòng có một loại chua xót không thể miêu tả, mà người khác nhìn vào, cũng cảm thấy hâm mộ, lại đáng thương.

Tiểu Vũ Điểm là bọn họ nhìn lớn lên, từ nhỏ, bé đã ở cùng Hạ Nhược Tâm, hiện tại lớn rồi, có thể ngồi ở một bên chờ mẹ tan tầm, có khi bọn họ sẽ cho bé một ít đồ vật, nhưng mà, đứa nhỏ này ngoan lắm, có gì ngon đều dành phần cho Hạ Nhược Tâm.

Đứa bé ngoan như vậy, ai mà không thương.

“Mẹ không mệt, Tiểu Vũ Điểm ngồi im nhé, mẹ làm xong sẽ đi mua giày cho con, được không?”

“Vâng,” Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, sau đó lại chạy về chỗ nhồi, ngoan ngoãn không nhúc nhích, giữa đám người lớn, thân hình bé bé của nó đúng là dễ bị bỏ qua.

Một lúc sau, Hạ Nhược Tâm mới đi tới, ngồi xổm xuống, cười nói, “Tiểu Vũ Điểm, đi thôi, mẹ đưa con đi mua giày.”

cô vươn tay, muốn ôm con.

Nhưng Tiểu Vũ Điểm lại đứng lên, kéo chặt áo Hạ Nhược Tâm, cố chấp nói, “Mẹ mệt rồi, Tiểu Vũ Điểm có thể tự đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.