Chương trước
Chương sau
Editor: Tuna.

Ngồi ở mép giường, cô nắm lấy bàn ty nhỏ của con gái, đứa nhỏ này quả thật rất cố chấp, cô đã nói là không cần bé giúp, nhưng con bé vẫn muốn phụ.

Kỳ thật, con bé có thể giúp được cái gì, cũng chỉ là đứa nhỏ ba tuổi mà thôi.

Tay của con gái cô rất lạnh, cô liền cầm lấy để sưởi ấm cho con gái, sau đó cô đem búp bê đặt vào lòng bé, mà Tiểu Vũ Điểm ôm lấy, co người lại, hai chân cũng quắp lấy, Hạ Nhược Tâm kéo qua chăn che đậy nữ nhi thân thể, tự nhiên còn có nàng chân nhỏ.

Sau đó từ một bên lấy ra một cuốn vở, một cây bút chì, cô ngồi ở mép giường, nhìn con gái, sau đó vẽ.

Mặt trước rất dày, họa đều vẻ hình dáng từ bé đến lớn của Tiểu Vũ Điểm, ngày đầu tiên sinh ra, lần đầu tiên con bé uống sữa, thậm chí còn lần con bé ủy khuất ăn bột năng ( hồ dán có thể ăn được),lần đầu tiên con bé học đi, lần đầu tiên gọi mẹ.

Con gái cô không có ảnh chụp, nhưng mà, tranh cô vẻ so với ảnh chụp còn quý hơn nhiều. Cô vẻ lại từng khoảng khắc con gái trưởng thành, dụng tâm miêu tả bộ dáng của con gái.

Tiểu Vũ Điểm càng co chân lại, trên khuôn mặt nhỏ đầy nét ngọt ngào, trong lồng ngực còn ôm búp bê.

“Mẹ……” thanh âm nho nhỏ làm Hạ Nhược Tâm buông xuống trong tay, sau đó đem tay đặt ở trên mặt con gái.

“Mẹ ở đây.”

Cô nhẹ nhàng vỗ về, mặt đứa nhỏ rất non mịn, tay cô lướt qua hàng lông mày nho nhỏ, còn có đôi mi thật cong dài của con gái.

Cô cẩn thận quan sát, muốn từ trên người con gái tìm ra chút gì đó, chỉ là, tựa hồ trên người Tiểu Vũ Điểm tìm không ra một chút bóng dáng nào của người đàn ông kia.

Đứa bé rất giống cô, một chút cũng không giống ba nó, ngoại trừ cặp đồng tử đen hoáy và chiếc mũi cao.

Cô cởi quần áo ra, sau đó nằm bên cạnh co gái, đem bé ôm vào lòng, chiếc giường cũng không lớn, nhưng ba năm qua họ đều ở đây.

“Tiểu Vũ Điểm, ngủ ngoan con nhé,” cô hôn lên mặt bé, nhắm mắt lại, trên tay phải truyền đến chút tê tái, cô muốn nghỉ ngơi một lát.

Một ngày là được.

Thật sự rất mệt mỏi, rất mệt.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô cúi đầu, hôn len khuôn mặt đáng yêu của con gái, khóe môi không khỏi hướng về phía trước cong một chút.

Tiểu Vũ Điểm của cô chính là một thiên sứ nhỏ a.

Bên trong biệt thự Sở gia, Tống Uyển thỉnh thoảng nhìn chằm chằm bụng của Lý Mạn Ni, sắc mặt hơi hơi tối sầm một chút, cũng đã ba năm rồi, bà cho rằng, bọn họ rất nhanh liền có thể ôm cháu, chỉ là tại sao đến giờ vẫn không có, bà cảm thấy bà so với ba năm trước càng lúc càng già rồi.

“A Luật……” Tống Uyển kéo con trai qua, đứa con trai này bây giờ cao hơn bà rất nhiều, từ trước đến giờ bà chưa từng phải quản nó quá nhiều, chỉ là lúc này đây, bà là thật sự khôn biết phải nói với nó thế nào.

“Làm sao vậy, mẹ?” Sở Luật tuy rằng trên mặt cũng không có nhiều tươi cười, nhưng mà, đối với Tống Uyển, trên người anh đã thu bớt sự lạnh lùng xa cách rồi.

“A Luật, các con chuẩn bị khi nào muốn đứa nhỏ a?” Bà hỏi cực kì uyển chuyển, bọn trẻ không gấp, nhưng bà gấp a, nhìn người khác đều có cháu trai, các hai ông bà già này thực sự là nhìn không nổi nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.