Editor: Tuna
Cô nhẹ nhàng vỗ về con gái cưng, trong mắt có chút thất thần lộ ra quá nhiều mê mang, cô không biết bản thân có thể làm gì, chỉ là biết, cô muốn cứu con gái của cô, cho dù chỉ còn một tia hi vọng mong manh cô cũng phải thử.
Bóng đêm dần dần dày đặt, bệnh viện cực kì an tĩnh, đèn bên ngoài lần lượt tắt.
Hạ Nhược Tâm dùng chăn bao bọc toàn bộ thân hình bé nhỏ của con gái, sau đó nhắm hai mắt, nghe âm thanh hít thờ nhè nhẹ của bé, cô mới có thể cảm thấy chính mình tồn tại.
Cho tới bây giờ, bọn họ đều sống như vậy, nương tựa lẫn nhau mà tồn tại, sống, từng ngày, từng tháng, từng năm, không có ai khác, chỉ có hai người họ, không thể tách rời.
Ánh sao trên bầu trời chợt lóe, không biết đó là mấy vạn năm thời gian ánh sáng.
Lúc này, ở một bán cầu xa xôi khác, có một người đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt dừng ở vai anh, áo ngủ trên người mang theo một chút cảm giác phiêu đãng, mà trên tay anh đang cầm một điếu thuốc hút giỡ giang. Lúc này anh, không có một chsut gì gọi là buồn ngủ, mà trên giường lớn, có một người phụ nữ đang nằm đó.
Cô hơi hơi mở hai mắt, theo bản năng vươn tay sợ soạng bên cạnh một chút.
“Luật……” thanh âm mang chút khàn khàn truyền đến, mà người đàn ông dường như không có nghe được, vẫn luôn xuất thần, sâu thẳm tầm mắt lẳng lặng mê mang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240587/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.