Cô đi qua, đặt búp bê trong ngực của con gái, sau đó mới nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, để đầu nó tựa vào trên bờ vai của mình, rõ ràng cô cũng đã rất mệt, nhưng mà, cô vẫn là đều muốn ôm lấy con gái mình, tiếp thêm dũng khí cho cô bé, cho cô bé một phần an tâm, lồng ngực cô không bao la, bờ vai cũng không vững chắc, thế nhưng cô vẫn có thể bảo vệ che chở cho con gái mình.
- Cô Hạ, mời đi theo tôi một chút, chúng tôi muốn cô làm kiểm tra một chút xem cốt tủy của cô và con gái có tương thích hay không. - Bác Sĩ nói hạ giọng nhỏ lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ đã có quá nhiều mỏi mệt nên không muốn đánh thức đến nó, để cô bé co thể ngủ một chút, ngủ rồi thì cũng sẽ không đau nữa.
Một đứa trẻ mới ba tuổi, nó có thể biết cái gì, có thể hiểu được cái gì chứ? Đến người lớn còn không được đau đớn, đằng này cô bé phải chịu đựng như vậy, thật sự là rất tàn nhẫn.
Hạ nhược tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó ôm con gái đi đến phòng bệnh, cô nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, sau đó đặt con búp bê bên trong ngực cô bé.
- Tiểu Vũ Điểm có biết không? Con chính là đứa trẻ dũng cảm nhất mà mẹ đã từng thấy, vì vậy, vì mẹ con nhất định phải kiên trì, được không nào?Mẹ sẽ ở bên cạnh con, búp bê cũng sẽ ở bên cạnh con, mẹ vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240578/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.