- Mẹ, chúng ta về nhà có được không? Tiểu Vũ Điểm muốn về nhà, Tiểu Vũ Điểm hứa sẽ nghe lời, biết điều, Tiểu Vũ Điểm muốn về nhà. - Tiểu Vũ Điểm nằm trong lòng cô, không ngừng nói muốn về nhà, cô bé không muốn ở đây nữa, nơi đây rất đáng sợ, và cũng lạnh lẽo.
- Mẹ, chúng ta về nhà... - Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cô, thỉnh thoảng nhấp nháy hai mắt, hai hàng lông mi thỉnh thoảng ướt đẫm nước mắt lăn xuống.
- Được rồi, mẹ đưa con về nhà, chúng ta về nhà nhé. - Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái, đôi mắt cụp xuống, cô nấc lên khe khẽ, những người hộ sĩ cũng nhận ra là cô đang khóc, cô cứ thút thít như vậy, chỉ có hao hàng nước mắt không ngăn được mà tụ lại dưới cằm cô, sau đó rơi xuống người cô bé.
Cô như cứ như vậy mà đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa phòng bác sĩ.
Bác sĩ chủ trị cho Tiểu Vũ Điểm đưa ta đặt lên trán, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cô Hạ, bây giờ bệnh tình cô bé đã được khống chế khá tốt, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ đến lúc tìm được tủy thích hợp, cô có thể đưa cô bé về, cô bé còn quá nhỏ, nó khóc như vậy cũng không tốt lành gì đối với thân thể của cô bé đâu. Rồi, cô có thể đưa cô bé về rồi, chỉ cần đưa bé đến khám đúng hẹn là được.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ từ bao giờ, chỉ có chiếc miệng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240556/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.