Tiểu Vũ Điểm có chút tủi thân nhìn Hạ Nhược Tâm, nhưng rồi lúc phát hiện sự kiên trì trong ánh mắt của mẹ, hiểu được nét mặt cô, rút cuộc cô bé cũng vươn bàn chân nhỏ của mình ra, đôi chân nhỏ mềm mại, hạ nhược tâm đưa tay kéo đôi chân nhỏ con gái đến, giúp cô bé tắm rửa.
- Mẹ, ngưa ngứa a... - Bàn chân nhỏ bé không ngừng đá lung tung, thậm chí, còn khiến nước trong chậu văng đến trên quần áo hạ nhược tâm, nhưng mà, hạ nhược tâm lại cười, chỉ có lúc đối mặt con gái, cô mới có thể nhẹ nhõm đến vậy.
Trên giường, Tiểu Vũ Điểm ôm lấy búp bê, đưa đôi chân nhỏ cẩn thận thu vào trong chăn, nói:
- Mẹ...
Cô bé đột nhiên quay đầu lại, gọi mẹ rồi ôm lưng hạ nhược tâm, hàng lông mi chớp chớp, so với lông mi của con búp bê trong lồng ngực cfon dài hơn, con búp bê đáng yêu bao nhiêu, thì cô bé còn đáng yêu hơn nhiều.
- Làm sao vậy? - Tay Hạ nhược tâm đặt trên tóc con gái, cẩn thận thay bé sửa sang lại mái tóc, ngón tay của cô lướt qua nhẹ nhàng, chỉ sợ sẽ lần nữa giật xuống nhiều lọn tóc của con gái.
- Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có bố sao? - Cô bé buông búp bê trong tay xuống, quay người, ngồi xổm ở trước mặt hạ nhược tâm.
Hạ nhược tâm sửng sốt một chút, ba năm rồi, Tiểu Vũ Điểm năm nay ba tuổi rồi, mà cô cho tới bây giờ đều đều chưa từng nghe được từ "bố" phát ra từ miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240545/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.