Edit: Nấm
Mà khuôn mặt Sở Luật vô cùng thâm trầm, khóe môi hơi giật giật, tựa hồ nói ra hai chữ.
Ngu ngốc!
Đỗ Tĩnh Đường thấy Sở Luật không có chú ý đến bộ dáng của anh, bèn sờ sờ cái mũi của mình một chút, lại nhìn nhìn vào máy tính kia, cuối cùng đành phải cười gượng một tiếng, chuẩn bị rời đi, “Được rồi, anh họ, em không quấy rầy anh nữa, Em cũng có rất nhiều công việc cần làm, cho nên, em ra ngoài trước.”
Mà Sở Luật vẫn tiếp tục coi anh thành không khí, anh chẹp miệng một cái, tự mình đi ra ngoài.
“Cả ngày âm dương quái khí, không biết suy nghĩ cái gì? Đúng là quái đản.”
Mà sau khi Đỗ Tĩnh Đường đi ra ngoài, Sở Luật cũng dừng công việc trong tay, duỗi tay cầm lấy phong thư vẫn đang bày trên bàn máy tính, lại lần nữa lật xem một chút, anh mấp máy môi cực nhanh, một đứa trẻ ba tuổi sao có thể bệnh nặng đến như vậy, anh nhìn địa chỉ ghi trên giấy, hơn nữa rất khéo là, đứa nhỏ này cách anh rất gần, có lẽ anh có thể đi xem một chút.
Đặt lá thư trong tay xuống, anh dựa lưng vào ghế, tay đặt ở mi tâm, nhẹ nhàng xoa một chút, anh mở cặp mắt đen sắc bén vô cùng ra, lúc này, lại xuất hiện một ít tơ máu.
Anh gần như là cả đêm chưa ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, là hình ảnh của người phụ nữ kia liền giống như ma chú, không ngừng xuất hiện trong đầu anh, quẩn quanh, từng chuyện từng chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240516/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.