Hạ Nhược Tâm dắt con ra ngoài, lúc này có không ít người đều nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ Điểm, còn có bộ đồ bé mặc trên người, không biết có phải do đứa bé lớn lên xinh đẹp hay không, cho nên, ngay cả quần áo so với bình thường cũng đẹp hơn rất nhiều, quần áo rất mềm, đứa bé này cũng rất mềm, phấn phấn nộn nộn, giống như bơ hương thơm thơm mềm mại, làm người ta hận không thể cắn một ngụm, rồi cảm nhận cái cảm giác nó hoà tan trong miệng ấy.
“Tôi muốn cái này,” mà có người đã chỉ vào chiếc váy Tiểu Vũ Điểm mặc trên người, bắt đầu dự định, Tiểu Vũ Điểm sợ hãi kéo tay mẹ trốn tránh, bọn họ nhìn quần áo của bé làm gì, bé tránh phía sau lưng mẹ, như thể sợ đám người này sẽ nhào lên ăn tưoi nuốt sống mình luôn.
Bé không phải bánh kem, không thể ăn.
“Tôi cũng muốn cái váy ấy,” mấy bác gái đều muốn mua bộ váy trên người Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm càng thêm chen chúc ôm lấy đùi Hạ Nhược Tâm, giấu mình ra sau mẹ.
Chỉ có một đôi mắt to ngơ ngác nhìn ra ngoaid, Hạ Nhược Tâm kéo tay con, đi thanh toán tiền, hơn nữa, thực ngoài ý muốn, bà chủ còn giảm giá cho năm phần trăm, nói là con gái cô có thể đi chụp quảng cáo, nhất định sẽ trở thành tiểu minh tinh.
Mà Hạ Nhược Tâm cúi đầu nhìn con, bé khó hiểu nhìn lại cô, Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt cười một tiếng, con gái cô chẳng cần làm minh tinh gì cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240458/chuong-281-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.