“Thực xin lỗi, Sở tiên sinh, bé còn quá nhỏ, sợ người lạ,” viện trưởng cũng là người nịnh nọt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Sở Luật không có tí gì gì gọi tức giận, ông mới yên tâm, đây là đại nhân vật, bọn họ không đắc tội nổi đâu, nếu không, sợ là cái chức viện trưởng này của ông cũng không thể làm, hơn nữa nếu cuộc phẫu thuật này thành công, danh tiếng của bệnh viện bọn họ sẽ được nâng cao hơn rất nhiều, đương nhiên, ông cũng thế.
“Mau chóng sắp xếp phẫu thuật đi,” Sở Luật trầm mặc nói, anh muốn sớm cứu đứa bé kia, đứa né có chút giống Dĩ Hiên ấy, làm anh tê tái, lại là có chút đau lòng không thể thốt ra.
Thậm chí anh còn cảm thấy tiếc khi để bé phải chịu khổ.
“Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ sắp xếp ngay, đứa bé này đúng là không thể chờ được nữa.” Viện trưởngnở nụ cười, cái này tốt, anh không tức giận, đứa bé cũng được cứu rồi, nhưng mà, vừa rồi nhìn đứa bé kia, ông cũng thấy khó chịu, thật đúng là đứa bé khiến người ta phải đau lòng.
“Luật, em muốn đi toilet,” Lý Mạn Ni nãy giờ bị bỏ quên chợt hoảng hốt mở miệng, cô miễn cưỡng cười, cũng che giấu đi sự lo âu nơi đáy mắt.
Sở Luật chỉ gật đầu một cái, tấy cả sẹ chú ý của anh đều đặt trên người Tiểu Vũ Điểm mới chỉ gặp có một lần, vậy cho nên mới xem nhẹ sự khác thường của Lý Mạn Ni.
Cô sợ hãi, cũng hoảng loạn, thậm chí là hoảng hốt.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240444/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.