Hạ Nhược Tâm nhìn theo ánh mắt anh, cũng không khỏi phì cười.
Tiểu Vũ Điểm một tay cầm muỗng nhỏ, trên mặt, toàn bộ đều là canh, giống như vừa rửa qua vậy, mà tay nhỏ vẫn không ngừng tự đút cho mình, lúc phát hiện Cao Dật và Hạ Nhược Tâm đang nhìn, bé toét miệng ra cười, bé có thể tự ăn á. Chỉ là bé không rõ, vì sao, ăn đến miệng chỉ còn lại ít như vậy nhỉ.
Cao Dật duỗi tay xoa cái đầu dưa của Tiểu Vũ Điểm, còn nói là trưởng thành, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, ăn còn chẳng biết đường ăn.
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, cầm lấy cái bát trong tay Tiểu Vũ Điểm, sau đó lau sạch canh trên mặt bé, thật đúng là lãng phí, con gái cô, phải biết rằng, trước kia họ rất hiếm khi được ăn trứng.
"Mẹ ơi ăn." Tiểu Vũ Điểm đưa bát cho mẹ, cực kì hào phóng, mà bé vẫn cho rằng Hạ Nhược Tâm muốn ăn nữa.
"Mẹ ăn rồi, cho nên cái này là của Tiểu Vũ Điểm, phải ăn nhiều mới khoẻ lên được, như vậy tóc Tiểu Vũ Điểm mới mọc dài ra, rất nhanh là có thể được dùng nơ bướm."
Tiểu Vũ Điểm nhớ kỹ lời mẹ, mà bé biết, nhất định bé sẽ ngoan ngoãn ăn cơm với uống sữa, về sau cũng sẽ nghe lời mẹ.
Hạ Nhược Tâm cầm cái muỗng đút cho con, không lâu sau, một chén canh trứng gà đã nằm trong bụng bé, Hạ Nhược Tâm lại lo lắng sờ lên bụng con, đầu tiên là uống sữa bò, giờ uống hết một bát canh, bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240340/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.