"Mẹ ơi, chúng ta đi." đứa nhỏ không ngừng kéo tay Hạ Nhược Tâm, nhưng một chút sức lực cũng không có.
Cao Dật mở cửa phòng bệnh, khi thấy những người đang đứng ngoài cửa thì cả ba đều giật mình, bác sĩ hộ sĩ đều tới, ai cũng đỏ hồng đôi mắt, một hộ sĩ còn cúi xuống, không ngừng lau nước mắt, "Tiểu Vũ Điểm, con đi rồi, dì sẽ nhớ con lắm." cô rất thích đứa nhỏ này, vừa khả ái đáng yêu, lại vừa ngoan ngoãn, lớn lên xinh đẹp, giờ bé phải xuất viện, cô cũng thấy vui thay, nhưng nhiều hơn là luyến tiếc.
Tiểu Vũ Điểm mở to mắt, đôi mắt cũng đỏ, mấy dì hộ sĩ này đều đối xử với bé rất tốt, khi Hạ Nhược Tâm không có ở đây, đều là họ chơi cùng bé.
Hộ sĩ bế bé lên, hôn lên mặt bé một cái, "Về sau nhớ nghe lời mẹ nhé, dì nhớ con lắm."
"Vâng, Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời, Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ nhớ đến dì." nói xong, đứa nhỏ cũng thấy ấm ức, những người khác đều đau lòng cực kỳ. Sau đó từng người từng người, có mặt ở đó đều tới ôm Tiểu Vũ Điểm một cái, đều phải hôn bé một cái, hôn đến mức khuôn mặt bé đỏ cả lên.
Cuối cùng Tiểu Vũ Điểm được bác sĩ ôm vào trong ngực, "Bác sĩ ơi, Tiểu Vũ Điểm về sau sẽ đến thăm chú." giọng nói ngọt mềm làm bác sĩ chủ trị cũng thấy đau lòng, đứa nhỏ này.
"Không cần, Tiểu Vũ Điểm, về sau đừng tới." Mà Tiểu Vũ Điểm không hiểu, chú không thích Tiểu Vũ Điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240328/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.