"Chú ơi, chú kia biến mất." Tiểu Vũ Điểm cũng kỳ quái chỉ vào nơi Đỗ Tĩnh Đường vừa đứng, lúc này chỉ còn lại một mảnh không khí.
"Không có việc gì, một chốc nữa chú ấy sẽ quay lại." Cao Dật xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm, đứng chờ cái người mà Tiểu Vũ Điểm nói là đã biến mất kia.
Rất nhanh, lại là một trận gió thổi qua đây, Đỗ Tĩnh Đường giống như dâng lên vật quý, trong lòng bàn tay là cây kẹo đường thơm ngọt, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, nhưng nụ cười lại vô cùng vui vẻ.
"Tiểu Vũ Điểm, con xem, chú mua cho con nhiều kẹo lắm này." Đỗ Tĩnh Đường cầm kẹo giơ lên trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ chớp mắt nhìn Cao Dật, "Con lấy được không?"
"Tiểu Vũ Điểm thích là được, đó là chú đưa, nếu không lấy, chú ấy sẽ buồn lắm." Cao Dật nói, lại nhìn Đỗ Tĩnh Đường, kẻ kia đang nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, đúng vậy, nếu bé không cần, anh thật sẽ buồn muốn chết, cũng sẽ áy náy muốn chết.
Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ một chút, sau đó vươn tay, cầm lấy ba cây, lúc này mới rúc lại vào lòng Cao Dật.
"Tiểu Vũ Điểm, nhiều như vậy sao con chỉ lấy có ba cây?" Đỗ Tĩnh Đường lại chìa tay ra, không rõ hỏi Tiểu Vũ Điểm, có phải là do tay bé quá không cầm hết không?
Tiểu Vũ Điểm bỏ hay cái vào tay Cao Dật, "Tiểu Vũ Điểm một cái, mẹ một cái, chú một cái, đủ rồi ạ."
Bé nghiêng đầu, có gì lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240311/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.