Khuôn mặt Sở Luật nhất thời trở nên nhu hòa, nắm chặt tay cô, "Em yên tâm, anh biết rồi." anh đưa tay đặt lên bụng cô, "Nhớ phải chăm sóc tốt cho con của chúng ta, tất cả mọi người đều đang chờ bé con được sinh ra." Nói tới đây, đôi mắt Sở Luật tối đi một chút, thật ra, anh vẫn để ý chuyện vì con của mình mà anh không đi cứu đứa bé kia, có lẽ sẽ không ai trách móc anh, nhưng chính anh, từ trước đến giờ đều không tha thứ cho mình.
Nhưng anh cũng không hối hận, đây là sự lựa chọn của anh, anh, đương nhiên sẽ không hối hận.
"Em biết rồi." Lý Mạn Ny cười đáp lại, khoác tay anh, tiễn anh ra cửa, đứng ở cửa mãi cho đến khi nhìn thấy xe anh đi khỏi, mới đi lên phòng mình, mà trên khuôn mặt cô đã vô cùng lạnh lẽo, thu hồi gương mặt tươi cười kia, trở nên có chút vặn vẹo.
Đóng cửa lại, lúc này ở bên ngoài Tống Uyển đang dọn dẹp cùng với bảo mẫu, Lý Mạn Ny đi tới phía trước ngăn tủ, lấy từ bên trong ra một con dao gọt hoa quả mới, cô quơ quơ dao gọt hoa quả trên tay, trên con dao phản chiếu lại một khuôn mặt lạnh như băng, cô nghiến răng dữ dội, kéo váy mình lên, trong lòng quyết tâm tàn nhẫn, dùng sức rạch một đường lên bắp đùi.
Ngay lập tức, cảm giác đau nhức, làm cho sắc mặt Lý Mạn Ny trở nên trắng bệch, từ trước tới nay cô chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, đau, thật sự rất đau, đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240284/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.