"Nhược Tâm, về sau em có thể không cần chờ anh, tự mình ăn trước là được rồi." Cao Dật đang ăn cơm, trong giọng nói có chút trách cứ nhàn nhạt, cô như vậy là muốn chính mình bị đói sao? Bất kể thời điểm nào, cô cũng đều chờ anh về cùng nhau ăn cơm, cho dù là có khi anh trở về đã khuya, cô cũng sẽ vẫn luôn chờ, cô đối tốt với anh, anh biết, chính là ở phương diện khác lại cho thấy, cô sống quá cẩn thận.
"Em không muốn ăn cơm một mình." Hạ Nhược Tâm chỉ nhàn nhạt cười, kỳ thật cô cũng không hề nói sai, cô thật sự cảm thấy nếu một mình ăn cơm, thật sự là quá cô đơn, thay vì nói là cô ăn cùng anh, không bằng nói là, kỳ thật chính là anh ăn cùng với cô.
"A, anh cũng không nghĩ đến." Cao Dật không ngừng gắp thức ăn đưa lên miệng, tuy rằng chỉ là một ít món ăn thường ngày, nhưng, thật sự ăn rất ngon, nếu để cho mấy người biết anh nhìn thấy tướng ăn của anh lúc này, nhất định sẽ dọa họ rớt cằm, anh là người cực kỳ kén ăn,nếu không thích, thì căn bản là sẽ không động đũa một chút nào, nhưng mà, ở đây cùng Hạ Nhược Tâm, cô làm cái gì anh ăn cái đó, cho nên, xem đi, người một nhà bọn họ đều béo.
"Ừ." người một nhà, xác thật là một kiểu xưng hô thực tốt, anh sẽ nhanh chóng làm cho bọn họ trở thành người một nhà.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu ăn cơm trong chén, cô đã không cần tự mình gắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240268/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.