Cao Dật vừa đi đến cửa phòng bếp, lại nghe được giọng nói của cô vang lên sau lưng anh.
Anh bỗng nhiên xoay người, đặt chiếc khay trong tay lên trên bàn, sau đó bước nhanh về phía cô, trong ngực Hạ Nhược Tâm dần dần dâng lên cảm giác chua xót, cô như vậy, ngay cả bản thân cô còn không tiếp nhận được, thì huống chi là người khác?
Một thân thể ấm áp sát lại gần cô, khóa chặt cô trong ngực. Mà cô nghe được tiếng hít thở cực kỳ rõ ràng của người đàn ông, dường như là đang cực lực nhẫn nại cái gì?
"Cao Dật, thực xin lỗi." không biết vì cái gì cô lại muốn nói câu xin lỗi, có lẽ bởi vì, cô đã làm anh thất vọng rồi đi.
"Là bởi vì Tiểu Vũ Điểm sao?" Cao Dật nâng cằm Hạ Nhược Tâm lên, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy người phụ nữ đang run bần bật trong lòng ngực này, anh đã sớm nghĩ tới, một người phụ nữ không nơi nương tựa, một người phải bán máu mới có thể đi cứu được con gái của mình, thì sẽ phải dùng loại biện pháp nào mới có thể thanh toán được nhiều tiền thuốc men như vậy.
"Ừ." Hạ Nhược Tâm gật đầu, cô khóc, cô rất ít khi khóc vì bản thân mình, bởi vì cô chịu khổ đã đủ nhiều rồi, chỉ là lúc này, cô vẫn cứ khóc, vẫn cứ tủi thân. "Lúc ấy không có ai giúp em, ai có thể cầu em đều đã cầu rồi, chỉ là vẫn không hề có người tình nguyện giúp em, cho nên, em chỉ có thể bán chính bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240256/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.