Có vài người có thể tha thứ, mà có người lại không thể tha thứ.
Tình yêu trễ hẹn hai mươi mấy năm, có thể bù đắp lại sao? Cho dù ông nguyện ý bù đắp, như vậy, người khác thì sao, có nguyện ý nhận không?
Mà ánh mắt của Thẩm Ý Quân vẫn vô hồn.
"Thật sao? Anh nói thật sao, Tâm Tâm sẽ về sao? Sẽ tha thứ cho em sao?" Đột nhiên Thẩm Ý Quân bắt lấy quần áo của Hạ Minh Chính, thậm chí là còn kéo rất mạnh, Hạ Minh Chính chỉ có thể gật đầu, sau đó cười khổ, tất cả đều là lỗi của ông, cuối cùng lại làm cho mẹ con Thẩm Ý Quân đi đến tình cảnh này.
"Đúng vậy, nếu gặp được đứa nhỏ đó, chúng ta sẽ đối xử tốt với nó, nhất định." Hạ Minh Chính cũng là đang cam đoan với mình, nếu thật sự có ngày như vậy, ông sẽ đối xử tốt với Hạ Nhược Tâm giống như là Hạ Dĩ Hiên vậy.
"Tiên sinh..." Giọng nói sợ sệt của bảo mẫu vang lên.
"Chuyện gì, chẳng phải tôi đã nói, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng đến quấy rầy tôi sao?" Sắc mặt Hạ Minh Chính không được tốt cho lắm, ông không thích người khác quấy rầy Thẩm Ý Quân, bây giờ tinh thần của bà không tốt, mà tâm tình của ông lại không tốt.
"Nhưng mà tiên sinh, Sở tiên sinh đến..." Bà cũng không muốn quấy rầy ông chủ đâu, nhưng mà người đó đã đến rồi, lời nói của bà lại giống như quả bom làm cho sắc mặt của Hạ Minh Chính thay đổi, ông ngẩng đầu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240213/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.