Sở Luật cảm thấy một màn trước mắt thật nực cười, khóc lóc, náo loạn, khóe môi anh nhếch lên đầy châm chọc, anh lấy lại tấm bùa trong tay Thẩm Ý Quân rồi sải bước ra ngoài, sau lưng anh giống như một hồi tuồng kịch náo nhiệt vậy.
Nhược Tâm, em thật đáng thương, có một người mẹ như vậy, còn có một người chồng như anh.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm bùa, nước mắt rơi xuống, anh rất ít khi khóc, kể từ khi còn bé.
Giờ lại khóc vì một người phụ nữ, anh đã nợ cô quá nhiều, có lẽ cả đời này anh cũng không thể trả hết được.
Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi, nhưng lời xin lỗi của anh cô lại có thể nghe thấy hay sao? Cô có thể tha thứ sao? Ngay cả chính anh cũng không thể tha thứ cho mình, làm sao có tư cách để cầu xin cô tha thứ.
Trong xe, anh gục đầu xuống tay lái, ngón tay anh siết lấy ngực áo, nơi mà trái tim như bị xé nát, đau đớn vô cùng đáng sợ.
Anh đau đến mức không thể hô hấp bình thường.
Một lúc thật lâu sau, anh ngẩng đầu, khởi động xe, anh muốn gặp cô, nhất định phải gặp, cho dù dùng cả nửa đời sau của anh để bù đắp cho cô, chỉ cần cô đồng ý.
Không, bất kể cô có đồng ý hay không, anh cũng sẽ bù đắp cho cô, dùng tất cả mọi thứ và con người Sở Luật này.
Chẳng qua anh dường như đã quên mất, còn có một người mà anh không thể bỏ qua sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240202/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.