Khi đó anh một chân nhẫn tâm nghiền nát người phụ nữ đó, chân kia còn không quên đạp thêm một cước xé gân.
"Anh có từng yêu em không?" Cô thống khổ hỏi, nước mắt từng giọt rơi không ngừng.
"Cô mà xứng với tình yêu sao? Tôi nói cho cô biết, Sở Luật tôi có thể yêu Hạ Dĩ Hiên, có thể yêu Lý Mạn Ny, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu Hạ Nhược Tâm cô."
"Sở Luật, anh đừng đi, em van xin anh, đừng cưới cô ta có được không, em xin anh..." Cô ôm chân anh, lại bị anh đá văng ra.
Cả người anh co rúm lại, cuối cùng vẫn không hề quay đầu mà rời khỏi nhà họ Sở. Nơi này sẽ rất nhanh có một căn phòng mới, một nữ chủ nhân mới, trong tay cô không còn gì cả, không một đồng nào cả, anh lại muốn cô trở thành kẻ ăn mày.
Thực ra không phải đâu, không phải như vậy đâu, anh chỉ là muốn cô quay về cầu xin anh, anh sẽ buông tha cho cô, thực sự có thể buông tha cho cô.
"Anh ơi..." Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy áo anh, "Anh phải đi sao?"
Anh rất thích gương mặt đáng yêu của cô, ngón tay đặt lên tấm bùa hộ mệnh trên cổ cô mà anh vừa đích thân đeo lên. Anh đã nói cô hãy chờ anh trở về, anh nhất định sẽ trở về, nói được là làm được.
Đúng vậy, anh đã trở về, nhưng anh đã nhận nhầm người, yêu sai người,. thù sai người, hận sai người mất rồi.
Anh lấy tay day day mắt, dường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240196/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.