Chương trước
Chương sau
Lâm Tuấn cẩn thận đẩy cửa ra, rón rén chen vào, liền nhìn thấy một cô bé đang ôm búp bê ngủ, người cô bé trong nhỏ xíu khi nằm trên chiếc giường lớn, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn nhỏ hơn cả bàn tay của anh, da dẻ trắng trẻo, lông mi dài thật dài, cái miệng phấn nộn khẽ chu lên, cô bé đang ngủ rất say.

Mái tóc mềm mại tản ra, thật giống một thiên sứ.

Anh đưa tay ra so sánh một chút, đúng là gương mặt cô bé còn nhỏ hơn cả bàn tay mình.

"Nào, cô nhóc đáng yêu cho chú ôm một cái." Anh thực sự là nhịn không được muốn ôm cô nhóc này, anh sớm đã quên mất Cao Dật đã cảnh cáo, cũng quên mất rằng mình sẽ đánh thức cô bé dậy.

Anh cẩn thận ôm đứa trẻ, nhẹ nhàng đung đưa, ôi, đứa nhỏ đáng yêu này thật đẹp.

Đứa trẻ trong ngực anh đưa bàn tay nhỏ bé dụi mắt, nhăn nhó nhìn xung quanh, cô bé không muốn thức dậy, cô bé vẫn còn buồn ngủ.

"Được rồi, cháu không muốn ngủ, chú sẽ đưa cháu ra ngoài chơi, bên ngoài có nhiều trò chơi lắm." Anh vốn không hiểu tâm tư trẻ nhỏ, ôm cô bé đi ra ngoài, Cao Dật đặt bệnh án xuống, quay người qua đúng lúc Lâm Tuấn đang ôm cô bé đi ra.

Cô bé vừa thấy anh liền đưa hai bàn tay nhỏ bé về phía anh.

"Ba, Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ." Cô bé không ngừng dụi mắt, quả nhiên còn chưa tỉnh ngủ, là do cái tên kia đánh thức dậy.

Cao Dật sầm mặt đứng lên, đã bảo là đừng ồn áo đánh thức con bé mà cái tên kia không chịu nghe.

Anh vội vàng ôm lấy Tiểu Vũ Điểm trong tay Lâm Tuấn rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô bé, đứa nhỏ này vừa mới làm một loại các loại kiểm tra, mệt mỏi như vậy mà anh ta không nhìn thấy sao?

"A thật xin lỗi, ai bảo con gái anh đáng yêu như vậy, tôi không kìm được.." Lâm Tuấn ngượng ngùng vò đầu mình, anh nhận ra đứa trẻ trong lòng Cao Dật lại nhắm mắt thiếp đi.

Cao Dật cũng không nói sai, trẻ con có tinh thần rất tốt, nhưng cũng rất dễ mệt mỏi.

Cao Dật nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Tiểu Vũ Điểm, người vừa cao thêm được một chút, nhưng vẫn là một đứa trẻ mềm mại, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay, anh nhìn đồng hồ, cũng đến giờ cô tới rồi, anh đang rất đói.

"Cộc cộc..." Có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tuấn liền đi tới đưa tay ra hiệu cho Cao Dật, anh nhỏ giọng nói rằng để anh đi mở cửa.

Vừa nói vừa rón rén đi mở cửa, vừa nhìn thấy người đang đứng ở cửa liền bật cười, "Hóa ra là chị dâu, tới đưa cơm cho anh Cao?"

"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu, trong tay còn mang theo một hộp cơm lớn, ai bảo anh ăn rất nhiều chứ, lại còn nhanh đói.

Cô cũng có mái tóc ngắn giống như Tiểu Vũ Điểm, "Anh ấy có ở đây không?"

"Có có." Lâm Tuấn vội vàng nhường đường, trên mặt đầy sự hâm mộ dành cho Cao Dật, đúng là ngược chết bọn cẩu độc thân mà, anh Cao thực là quá may mắn, không những có một đứa con gái đáng yêu, còn có một cô vợ xinh đẹp đảm đang như vậy. Tất cả những điều mà đàn ông nên có, anh đều có cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.