Lâm Tuấn cẩn thận đẩy cửa ra, rón rén chen vào, liền nhìn thấy một cô bé đang ôm búp bê ngủ, người cô bé trong nhỏ xíu khi nằm trên chiếc giường lớn, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu còn nhỏ hơn cả bàn tay của anh, da dẻ trắng trẻo, lông mi dài thật dài, cái miệng phấn nộn khẽ chu lên, cô bé đang ngủ rất say.
Mái tóc mềm mại tản ra, thật giống một thiên sứ.
Anh đưa tay ra so sánh một chút, đúng là gương mặt cô bé còn nhỏ hơn cả bàn tay mình.
"Nào, cô nhóc đáng yêu cho chú ôm một cái." Anh thực sự là nhịn không được muốn ôm cô nhóc này, anh sớm đã quên mất Cao Dật đã cảnh cáo, cũng quên mất rằng mình sẽ đánh thức cô bé dậy.
Anh cẩn thận ôm đứa trẻ, nhẹ nhàng đung đưa, ôi, đứa nhỏ đáng yêu này thật đẹp.
Đứa trẻ trong ngực anh đưa bàn tay nhỏ bé dụi mắt, nhăn nhó nhìn xung quanh, cô bé không muốn thức dậy, cô bé vẫn còn buồn ngủ.
"Được rồi, cháu không muốn ngủ, chú sẽ đưa cháu ra ngoài chơi, bên ngoài có nhiều trò chơi lắm." Anh vốn không hiểu tâm tư trẻ nhỏ, ôm cô bé đi ra ngoài, Cao Dật đặt bệnh án xuống, quay người qua đúng lúc Lâm Tuấn đang ôm cô bé đi ra.
Cô bé vừa thấy anh liền đưa hai bàn tay nhỏ bé về phía anh.
"Ba, Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ." Cô bé không ngừng dụi mắt, quả nhiên còn chưa tỉnh ngủ, là do cái tên kia đánh thức dậy.
Cao Dật sầm mặt đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240192/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.