"Chú..." Tiểu Vũ Điểm đột nhiên quay đầu nhìn Cao Dật, chớp chớp hàng mi xinh đẹp.
"Sao vậy?" Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, "Sao con không gọi là ba nữa?" Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, dường như có chút không thoải mái.
"Bởi vì ở đây không có người lạ, nên con không được gọi là ba nữa."
Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, vuốt ve gương mặt cô bé, "Sau này Tiểu Vũ Điểm có thể gọi ba bất cứ lúc nào, kể cả khi có hay không có người lạ, em thấy sao, Nhược Tâm?" Cao Dật hỏi Hạ Nhược Tâm, nếu cô không đồng ý thì đứa nhỏ cũng sẽ không nghe theo. Người lớn anh còn không giải quyết được thì sao có thể làm ba của cô bé được chứ?
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, thấy Tiểu Vũ Điểm đang nhìn mình mỉm cười, cô liền có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, sự mong mỏi có một người cha ở đứa nhỏ còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô.
Cô đã để con gái thiệt thòi lâu như vậy, nay có người tình nguyện trao cho cô bé tình thương của ba mà cô nỡ ngăn cản sao?
Không thể, cô không thể.
Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm lúc nào cũng có thể gọi ba, cô lau đi hạt cơm trên khóe miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, gật đầu với cô bé.
"Con cảm ơn mẹ." Tiểu Vũ Điểm gật đầu thật mạnh, nhoài người ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, "Mẹ là tốt nhất." rồi thơm lên mặt Hạ Nhược Tâm, còn Cao Dật chỉ biết tròn mắt nhìn cô nhóc này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240185/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.