"Cẩn thận một chút!" Anh bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.
"Ừ, chờ em một chút." Hạ Nhược Tâm vội vàng đi qua anh, dường như là rất vội, Cao Dật khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế sô pha, phụ nữ thật là khó hiểu, anh lắc đầu cười, nhưng hấp tấp như vậy so với vừa rồi khóc thì tốt hơn, anh đặt tay lên ngực, cảm giác nơi này vẫn nhói đau.
Nhược Tâm à Nhược Tâm, anh đã khiến trái tim này không còn là của anh nữa rồi, em nói xem phải làm sao đây?
Hạ Nhược Tâm vội vàng tìm cái túi kia, cô không nhớ lúc về nhà đã tiện tay để ở chỗ nào, bây giờ muốn tìm lại không thấy, cô vỗ trán mình, sao trí nhớ của cô giờ lại kém như vậy chứ, hay là già mất rồi?
Cô vào phòng mình, tìm một vòng cũng không thấy, sau đó là phòng Tiểu Vũ Điểm, ngay cả phòng của Cao Dật cũng đã tìm, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu đi ra, thực sự cô không nhớ nổi mình đã để chiếc áo mới mua ở đâu.
"Em đang tìm cái gì, anh giúp em." Cao Dật đứng lên, khó hiểu hỏi cô.
"Một cái túi, màu xanh, em quên mất để đâu rồi." Hạ Nhược Tâm vẫn đặt tay lên trán, vẫn nhớ không ra, lúc đó cô vừa về là đi nấu cơm luôn, vừa nấu cơm vừa ngây ngẩn cả người, thiếu chút nữa thì cắt phải tay mình, mà chiếc áo kia để ở đâu cô hoàn tooàn không có ấn tượng gì.
"Một cái túi màu xanh?" Cao Dật hỏi lại.
"Đúng vậy." Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240160/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.