Hạ Nhược Tâm nhìn cái hộp trong tay anh, cái hộp hình vuông này đúng là rất quen mắt, nhưng cô không hề nhớ mình đã để quên bất cứ thứ gì.
Mưa không ngừng rơi, hai người vẫn ở trong thế giằng co, Hạ Nhược Tâm rốt cục phải nhận nhận lấy chiếc hộp kia, Sở Luật mới thu tay lại, ngón tay cứng đờ có chút tê dại.
Hạ Nhược Tâm mở hộp ra, bên trong là một chuỗi ngọc trai vô cùng tinh xảo.
"Tôi nhớ nó đã đứt rồi." cô nhẹ nhàng chạm vào hạt ngọc trai, đúng vậy, đã đứt rồi, chính anh đã kéo đứt nó.
"Ừ, anh đã xâu lại nó rồi, vật này là em quên không mang theo." Ngón tay đầy vết kim đâm của anh nhói đau, vì xâu lại chuỗi ngọc trai này mà anh suýt tự biến mình thành con nhím.
Hạ Nhược Tâm đóng hộp, không có bất kỳ sự lưu luyến nào.
"Cái này không phải là của tôi, anh từng nói rằng, tôi không có tư cách mang đi bất kỳ đồ vật nào thuộc về nhà họ Sở, cho nên cái này không thuộc về tôi, tôi không cần." cô đưa chiếc hộp ra trước mặt anh, nói từng câu vô cùng rõ ràng.
Sở Luật cười khổ, cuối cùng anh cũng phải trả cái giá thật lớn cho những chuyện mình đã làm ra, "Nó là của em, là của riêng mình em, nếu em không cần, em có thể vứt đi."
Hạ Nhược Tâm cầm lại chiếc hộp, "Có phải anh lại đang âm mưu điều gì đó không?" Đừng trách cô phải nghĩ như vậy, Sở Luật đối với cô luôn đầy mưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240140/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.