Chương trước
Chương sau
Những gì cô nhận được từ anh, chỉ có sự tàn nhẫn, chỉ có những vết thương, hay hận thù, kể cả những sự dịu dàng trước đó, anh cũng không thèm để vào trong mắt.

Người đàn ông kia đối tốt với cô như vậy, nếu anh là cô, anh cũng sẽ không bao giờ lựa chọn Sở Luật. Anh đột nhiên cười phá lên, đầy bất lực, bả vai run rẩy không ngừng.

Đều là anh tự làm tự chịu, cuối cùng anh cũng đã biết mùi vị hối hận là thế nào

Nhưng anh thực sự cam tâm sao?

Anh cẩn thận cất chiếc hôm trong ngực áo mình, giống như lúc tới đây, đây là đồ của cô, anh vẫn muốn mang trả lại, ngay cả khi cô không muốn anh cũng sẽ để những thứ này được gần cô hơn một chút, còn anh, chỉ e là không có tư cách tới gần.

Cơ thể anh có chút lảo đảo, cố chấp đi về phía trước, từng bước đi nặng trĩu, nước mưa tràn vào giày anh, không còn sự hào nhoáng, hai chân ngâm trong nước, lạnh lẽo như băng.

Ngồi vào trong xe của mình, anh như người mất hồn khởi động xe, con đường phía trước không có một bóng người, thỉnh thoảng mới có xe đi qua,rõ ràng chỉ là một quãng đường ngắn chỉ mất mấy phút là đi hết, mà anh lại đi mất nhiều thời gian như vậy.

Lái xe về nhà đã là một loại bản năng, không có mục tiêu, cũng không có đích đến, Sở Luật cũng là người, cũng sẽ phạm sai lầm, chẳng qua lỗi lầm của anh thực sự quá lớn.

Khi anh xuống xe, mưa vẫn không ngớt, anh ngẩng đầu đón nhận những giọt mưa, một lúc lâu sau anh mới mở mắt, trong mắt chỉ có một màu đen kịt nặng nề.

Đây chính là màu sắc duy nhất trong thế giới của anh.

Đẩy cửa đi vào, Lý Mạn Ny vừa nhìn thấy anh lập tức vứt gối ôm xuống, "Luật, anh về rồi." cô chạy tới, thấy quần áo anh ướt đẫm, không khỏi có chút luống cuống.

"Luật, anh sao vậy, anh không mang ô sao? Sao lại để bị ướt thành như vậy?" Cô chạm vào anh, nhận ra nhiệt độ của anh chẳng khác gì đống quần áo ướt sũng, lạnh đến mức muốn đóng băng.

"Không sao." Sở Luật nhàn nhạt nói, "Anh đi nghỉ ngơi một chút, đừng quấy rầy anh." Anh ngừng lại nửa bước rồi đi thẳng vào phòng, anh không còn cách nào đối với Lý Mạn Ny như trước đây, anh càng đối tốt với cô, thì sẽ càng cảm thấy tội lỗi với người phụ nữ đó, anh đã không thể thay đổi được điều gì nữa rồi.

Đóng cửa lại, anh tự nhốt mình trong phòng.

Lý Mạn Ny đứng ngây ngốc trong phòng khách, tay cô vẫn giơ lên trong không trung, cô chớp mắt một cái, hai hàng nước mắt nóng hổi liền rớt xuống, sắc mặt cô vô cùng ảm đạm, đôi môi hồng hào sớm đã nhợt nhạt đi rất nhiều.

Cô đột nhiên bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh, một lúc lâu sau cô mới yếu ớt đứng lên, đặt tay lên bụng, có phải cô đã mang thai không? Cô dùng sức siết chặt nắm tay, không đến mức mừng rỡ như điên, nhưng nếu là thật, đứa bé này là của Sở Luật, đứa trẻ bọn họ chờ đợi suốt 4 năm cuối cùng cũng tới, có nghĩa, cô sẽ không bị mất đi tất cả nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.