Mà Tiểu Vũ Điểm chỉ là dựa vào trong lòng ngực Hạ Nhược Tâm, ngón tay nho nhỏ tựa như trước kia, nắm lấy quần áo cảu mẹ.
Sau khi về đến nahf. Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, kêu Hạ Nhược Tâm đi thay quần áo trước, sau khi Hạ Nhược Tâm đi, anh mới đem Tiểu Vũ Điểm ôm vào lòng.
Kéo bàn tay của bé ra nhìn, quả nhiên, trong lòng bàn tay nho nhỏ có vài vết trầy, vệt đỏ trên bàn tay trắng nỏn, thật sự là có chút ghê người, tay đưa bé vốn rất nhỏ, làn da cũng mềm mại, cho nên vết thương quả thực có chút đáng sợ, hơn nữa còn sắp sưng lên.
"Sao lại bị thương rồi?"
Cao Dật tận lực để thanh âm của bản thân nhẹ một chút, để tránh dọa bé sợ.
Tiểu Vũ Điểm giật giật bàn tay nhỏ của mình, "Tiểu Vũ Điểm không cẩn thận té ngã." Đôi mắt bé đỏ lên, giống như thỏ con vậy, làm Cao Dật vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
"Được, lần sau con phải cẩn thận một chút nha."
"Để ba thoa thuốc cho con" có lẽ sự tình không phải giống như lời của đứa nhỏ, nhưng mà, anh cũng không muốn hỏi tiếp, Tiểu Vũ Điểm thích thế nào liền thế ấy đi? Anh sẽ không bức Hạ Nhược Tâm, tự nhiên cũng sẽ không để đứa bé khóc, xem đi, đôi mắt đều hồng thành như vậy, hỏi nữa, không khóc ra tới mới là lạ.
"Dạ." Tiểu Vũ Điểm điểm gật đầu, Cao Dật lúc này mơi smang bé đặt lên sô pha, đem thuốc cùng băng gạt đến, vết thương tuy nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240128/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.