"Được." Hạ Nhược Tâm tiếp tục xắt rau, mà cô nói ra nói, lại là làm Cao Dật nửa ngày phản ứng không kịp.
"Nhược Tâm, vừa rồi em nói gì đó?" Cao Dật đột nhiên buông eo cô ra, có chút khẩn trương hỏi cô, anh không có nghe lầm đi, cô nói là "Được", có đúng không?
"Cá trong nồi có thể ăn được rồi." Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn về phía anh, sau đó chỉ vào cái nồi bên cạnh, "Nếu anh còn không buông em ra, thì có lẽ anh sẽ không được ăn cá đâu" cô nói, sau đó vội vàng đem nồi cá bưng qua bàn ăn.
Mà Cao Dật đứng đó, dùng tay xoa xoa trán, cái cảm giác kinh hỉ ( vừa mừng vừa sợ) lúc nảy thực sự không dễ chịu chút nào.
Đột nhiên, anh ngưỡi thấy một mùi rất thơm, anh cúi đầu, thấy một cái thìa được đặt trước mặt mình, "Đây, anh uống trước một chút canh đi."Hạ Nhược Tâm cho anh uống canh trước, vì cô còn vài món chưa có làm xong đâu.
Cao Dật lấy cái thìa qua, vội vàng uống, đúng là thập phần mỹ vị, chỉ là, anh vẫn cảm thấy trong lòng rầu rĩ, người phụ nữ này, vừa rồi không có đem bệnh tim của anh dọa ra tới, mmà lúc anh cho là cô muốn trầm mặc, thì lại nghe thấy giọng của cô, tuy rằng cô đang quay lưng về phía anh.
Cao Dật, cho em thêm chút thời gian, đến khi em xác định sẽ không hối hận, mà anh cũng không, em sẽ đáp ứng anh, rồi sau đó, cô xoay người, cầm lại cái muôi của mình, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240119/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.