Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, sửa lại nón dưa hấu trên đầu con gái, "Ngoan ngoãn đi học, phải nghe lời thầy cô, sau khi tan học mẹ sẽ đón con." Sau đó đưa mặt của mình qua, "Cục cưng ngoan, hôn mẹ nào."
Tiểu Vũ Điểm cười cười, sau đó hôn mẹ mình một cái rất kêu.
Cao Dật đi tới, ôm đứa bé dưới đất lên, lại chỉ vào má phải của mình.
Tiểu Vũ Điểm ngại ngùng hôn vào má Cao Dật, sau đó đặt cằm lên vai Cao Dật.
"Được rồi, đi học với cha đi."
Cao Dật xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm rồi đặt bé vào trong xe, sau đó chở bé đến nhà trẻ.
Hạ Nhược Tâm nhìn theo phương hướng chiếc xe rời đi, cô cảm thấy cổ họng của mình rất chua, đã lâu rồi, cô chưa từng thấy Tiểu Vũ Điểm vui vẻ như vậy, con bé thật sự cần một người cha.
Cao Dật chính là một người cha tốt, nhưng mà, không biết một người không trọn vẹn như cô, có xứng với anh hay không.
Cô đã từng ly hôn, có một cô con gái, thậm chí còn bán mình, và là một người tàn phế.
Chuyện trước kia, cô không muốn nghĩ tới, cũng không muốn hận, nhưng cô lại không thể tha thứ.
Ví dụ như, người đàn ông kia, ví dụ như, người phụ nữ mà cô gọi là mẹ.
Sờ sờ ví tiền của mình, hôm nay cô có đem theo ví, cho nên cô muốn mua đồ ăn, nấu vài món ngon cho cha con bọn họ, cha con bọn họ, không biết vì sao, nghĩ tới từ đó, trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240085/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.