Cao Dật cười cười, nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ Điểm rồi ôm bé chuẩn bị đi chơi.
Rất khó tưởng tượng, một người đàn ông, vậy mà có thể chơi nhà chòi với một cô bé, anh sẽ thay quần áo cho búp bê, chải đầu, thậm chí còn nói chuyện với búp bê.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, muốn ngủ.
"Được rồi, ba dẫn con đi tắm."
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm vẫn còn rất nhỏ.
Hạ Nhược Tâm cảm thấy mình không còn việc gì để làm, nhưng mà hình như Tiểu Vũ Điểm rất ỷ lại vào Cao Dật, có khi nửa đêm tỉnh dậy cũng sẽ đi tìm Cao Dật, tuy rằng người cha này đến chậm, tuy rằng người cha này không phải là cha ruột, nhưng mà đối với Tiểu Vũ Điểm, người cha này, là núi của con bé, cũng là bả vai của con bé.
Trong phòng tắm, Cao Dật nhéo đôi chân nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm, lúc đầu Tiểu Vũ Điểm còn từ chối, nhưng mà sau đó lại quen, cũng cho phép Cao Dật sờ chân của mình.
Đứa nhỏ rất dễ mệt mỏi, bé ngoan ngoãn dụi mắt, tựa vào vai Cao Dật, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hạ Nhược Tâm nhận lấy đứa nhỏ trong lòng Cao Dật, Tiểu Vũ Điểm ngửi thấy mùi của mẹ cho nên ngủ càng sâu thêm.
Đi vào bên trong phòng ngủ, cô cẩn thận đặt con gái lên giường lớn mềm mại, sau đó đặt búp bê của bé vào trong, Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê theo bản năng, cũng không tỉnh dậy.
Khi cô đi ra, Cao Dật vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240075/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.