"Oa, mỹ nhân cười, mỹ nhân cười với tôi kìa."
"Gì mà cười với cậu chứ, mặt của cậu giống như bí đao vậy, mỹ nhân cười với tôi mới đúng."
"Mặt tôi giống bí đao, vậy chắc mặt cậu đẹp hơn quá, cũng giống như bí đỏ thôi, mỹ nhân ghê tởm còn không kịp, sao có thể cười với cậu."
Đây là hỗn loạn mà ngày đầu Hạ Nhược Tâm đi học.
Mà Hạ Nhược Tâm cũng chiếm được một cái danh hiệu ở đây, là mỹ nhân.
"Cậu nói xem, sao mỹ nhân lại đẹp như thế." Một người bạn học đụng đụng bả vai bạn học của mình, "Cậu xem kìa, mặc kệ là ngồi hay đứng cũng rất hợp mắt, sao lại đẹp như vậy chứ?"
"Bởi vì là mỹ nhân." Người đó ngẩng đầu lên, nhéo gương mặt tròn vo của bạn học.
"Thật ra cậu cũng rất đẹp."
"Thật sao?" Bạn học kia lập tức ngẩng mặt lên, "Tớ thật sự rất đẹp sao?"
"Ừ." Người đó gật đầu, trả lời nghiêm túc, "Mỹ nhân là đẹp tự nhiên, vẻ đẹp duy nhất, rất tao nhã và hoàn mỹ, còn vẻ đẹp của cậu là vẻ đẹp của đàn ông, có cảm giác rất nghệ thuật."
"Cút!" Một cước bay qua, suýt nữa thì đá vào mặt người đó.
Người đó vội vàng né tránh, trong miệng thì thầm.
"Không phải là đàn ông, mà là cọp mẹ mới đúng, vẫn là mỹ nhân tốt hơn, lúc mỹ nhân vẽ tranh rất đẹp, đúng là nữ thần mà."
Hạ Nhược Tâm cũng phát hiện người ta đang nói cô, cô ngẩng đầu lên cười, đôi mắt cũng tràn đầy ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240056/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.