Hạ Nhược Tâm mỗi ngày trôi qua thật sung túc, kì thật cũng là việc không có thời gian. Cô cả một ngày đều trong phòng vẽ tranh, đến lúc tan học, cô đi đến nhà trẻ đón con, Cao Dật là bác sĩ, có khi, lượng công việc của hắn rất lớn, vài lần làm ca đêm, mọi người đều không thể nào nghĩ muốn thay đổi.
Cho nên, Hạ Nhược Tâm nhiều lắm cũng chỉ có thể làm cho hắn vài thứ bồi bổ thân thể, tối thiểu ở phương diện ăn uống, sẽ không để hắn đói bụng.
Hạ Nhược Tâm một ngày đều là "ngựa không dừng vó", nhưng mà quả thực cũng bởi vì bận quá, cho nên mới không có thời gian để suy nghĩ nhiều việc.
Cất kĩ dụng cụ của mình, cô liếc mắt nhìn thời gian, đã hơn năm giờ, trong nhà không có đồ ăn, cô muốn đi mua chút đồ ăn.
Nghĩ cô đã từ chợ trở về, có một chiếc xe, cũng từ phía đối diện mở qua đây, vừa vặn, đứng ở cạnh cô, sau đó cửa xe mở ra, bước xuống một người đàn ông cao lớn mặc tây trang.
Hắn và nơi này có chút không hợp nhau, hắn là tinh anh trong xã hội này, mà nơi này là chợ bán thức ăn vô cùng bình thường, hắn koong nhiễm một hạt bụi, nhưng tại nơi này lại không có ít người, đều bám trên thân một ít mùi của thị trường.
Mùi lá cải, mùi bùn đất, còn có mùi tanh của thịt cá, gà, vịt...
"Nhược Tâm, chúng ta có thể nói chuyện sao?"
Sở Luật hít sâu một hơi, một đôi mắt đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240052/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.