Đi tới văn phòng trên tường treo đều là tranh của cô giáo, cách vẽ không tả thực, mỗi cảnh mỗi nét đều tràn đầy hương vị độc đáo riêng biệt thuộc về bà, ngọt ngào ẩn chứa đau xót, trong đau xót lại ẩn chứa chút trăn trở, mang theo một ít khổ sở thế nhưng còn có loại hạnh phúc nhàn nhạt ở giữa, như thể cuộc sống của con người, toan điềm khổ lạt* đều ở trong đó.
*Toan điềm khổ lạt: chua ngọt đắng cay, ý chỉ cảm giác hỗn độn phức tạp
"Con thích những bức vẽ của ta?" Bà thấy trong mắt Hạ Nhược Tâm chớp động ánh sáng nhu hòa hai hàng lông mày từng đợt lại từng đợt không ngừng động liền biết là cô thích, con người đối với đồ vật yêu thích đều có chút tỏ ra rõ ràng.
"Dạ, thích" Hạ Nhược Tâm gật đầu, cô sẽ không vuốt mông ngựa* chỉ đang nói lên ý nghĩ chân thật mà thôi.
*Vuốt mông ngựa: không nịnh hót (chắc ý chị là vậy)
"Giáo sư họa có cảm tình của mình, trải qua cực khổ mới có thể lấy mây tan thấy trăng sáng"
Khóe môi bà theo độ cong mà dương lên vài phần: "Con coi như cũng là đã hiểu"
Hạ Nhược Tâm kì thực cũng không hiểu, cô chỉ có cảm giác khả năng giáo sư biểu đạt như vậy là có ý tứ, cô cũng không muốn người khác biết mình chịu quá khổ, muốn người khác thấy được thành công của cô, còn có sở thích vẽ của cô tuy rằng mới đầu hơi áp lực nhưng lâu dần lại khiến người ta thoải mái.
"Ngồi đi"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240029/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.