"Con bé chỉ thích cái kia, cô cũng đừng tiêu pha." Hạ Nhược Tâm rửa sạch tay, chuẩn bị đi vào bếp nấu mì. Thẩm Vi không vì thích, khả năng cũng là do ân sơn hào hải vị quá nhiều cho nên thích ăn nhất món Hạ Nhược Tâm nấu, mặc kệ là món gì, cô đều thích, cô là khách quen nơi này, đến nỗi Thẩm Vi làm gì, lại có quan hệ gì, trước nay Hạ Nhược Tâm đều không có cảm giác công việc Thẩm Vi kém một bậc, cô sẽ không quên chính mình cũng từ nơi đó mà ra, nếu không nhờ Thẩm Vi hiện tại cô còn không biết là ngày mấy, dựa cửa bán rẻ tiếng cười, bán mình.
Cả đời cô cảm ơn ân tình của Thẩm Vi.
Thẩm Vi đặt Tiểu Vũ Điểm trên đùi, cũng không hiểu vì sao cô rất thích đứa nhỏ này, cũng do khả năng mình từng mất đi, cô nghĩ, nếu như đứa con của cô còn nó cũng sẽ lớn như vậy.
Là con trai hay là con gái xinh đẹp, cô kì thật hy vọng là con gái, ngoan ngoãn đáng yêu như Tiểu Vũ Điểm.
Cô nhìn Tiểu Vũ Điểm, trước mắt lại là có chút mông lung.
"Dì đau đau sao?" Tiểu Vũ Điểm đặt tay nhỏ trên mặt Thẩm Vi: "Tiểu Vũ Điểm thổi vù vù, sẽ không đau nữa."
Tiểu Vũ Điểm nói, chu chu cái miệng nhỏ, dùng sức thổi khí lên mắt cô.
"Dì không sao." Thẩm Vi lau khô nước mắt, hôn khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Con thật ngoan."
Thời điểm Hạ Nhược tâm bưng món ăn ra liền thấy vành mắt đỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239990/chuong-519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.