Bản báo cáo kiểm tra kia, vẫn im lìm trong két sắt, có lẽ cả đời này cũng không có khả năng xuất hiện trên đời, đối với người đàn ông cao quý như anh, tự tôn, ngạo khí, toàn bộ đều là đạp lên bùn đất, rồi sau đó cả đời cũng không được xoay người.
Chuyển động bút trong tay, ánh mắt trầm như biển sâu, môi mím chặt thẳng tắp, càng làm cho người khác không dám đến gần, không là núi lửa bùng nổ, thì cũng là băng thiên tuyết địa.
Anh liếc đôi mắt lạnh lùng, trong nháy mắt vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại nuốt xuống.
"Luật, anh đã trở lại." Lý Mạn Ni nghe được cửa mở, vội vàng từ trên sô pha ngồi dạy, vừa thấy người bên ngoài vào là Sở Luật, đi ra tiếp đồ trong tay anh.
Sở Luật không lưu tình tránh tay cô, nhàn nhạt nói: "Tôi tới đến đây."
Lý Mạn Ni xấu hổ, tay giơ ở không trung nửa ngày mới thu về: "Luật..."
Cô nhấp nhẹ môi đỏ, một chữ kia, hiện giờ sao lại khó như vậy.
Sở Luật xoay người, cảm xúc trong mắt đen ẩn hiện, chợt loé qua, không nhìn thấy sao trời, như thể ngân hà cuồn cuộn, nhưng bát ngát lại tìm ra cái khác.
"Tôi còn có việc." Câu nói cho có lệ, không muốn nói nhiều hơn mấy chữ, anh đem mình nhốt tại bên trong thư phòng, Lý Mạn Ni gắt gao cắn môi đỏ, tự nói với mình, cô phải nhẫn, nhất định phải nhịn xuống, bằng không sẽ mất hết, chỉ tiện cho người khác, cô là Sở phu nhân, cô mới là vợ hợp pháp của Sở Luật, mà trong bụng cô là đứa con, về sau kế thừa tất cả của Sở Luật.
Lúc này Sở Luật đứng ở cửa, anh buông lỏng cà vạt, bên trong đồng tử đen thuần khiết tối như đêm, không thấy một tia sáng, đột nhiên, môi mỏng nhếch môt đường cong, tựa như đang cười chế nhạo.
"Lý Mạn Ni, cô hẳn là may mắn, tôi không phải Sở Luật trước kia, nếu không, tôi tin cô chỉ có thể nghĩ đến cái chết, chết mới có thể đủ giải thoát." Anh đối với cô còn có một tia không đành lòng, cái gọi là hận, đã bị anh huỷ hoại hết thảy, anh sẽ không trách bất luận kẻ nào, hiện giờ nông nỗi như thế này hẳn là anh phải chịu.
Chỉ là anh không hy vọng một tia không đành lòng này, cuối cùng cũng bị cô chặt đứt, đến lúc đó đừng trách anh trở mặt vô tình.
Anh đi tới bàn làm việc, kì thật không có việc gì làm, công việc đã sớm làm xong, lần đầu tiên anh không biết chính mình muốn làm gì, thời gian trống không nhiều như vậy, cứ như vậy nhìn chằm chằm máy tính, một đôi mắt đen nhàn nhạt tản ra.
Đến khi trên màn hình có hình đầu người đang sáng.
Anh vẫn luôn mím chặt môi, cuối cùng là thấy một độ cong rất nhỏ.
Cười đi.
Anh không biết.
Nếu có trời nắng: "Cô đã lên rồi?"
Hạ Mộc: "Đúng vậy, anh thật sớm."
Nếu có trời nắng: "Vừa trở về, công ty có một số việc phải làm."
Hạ Mộc: "Vất vả quá, làm công cho người khác chính là như vậy."
Nếu có trời nắng: "Vẫn tốt, ông chủ không tồi, có thể về sớm, cũng có thể đến trễ."
Bọn họ cứ như vậy trò chuyện câu được câu không, đến gần mười giờ, hình đầu bên kia tối sầm, Sở Luật mới dựa vào ghế, dùng tay chặn hai mắt, có như vậy anh mới chịu được ánh sáng của đèn điện.
Người giống như anh, sống để làm gì đâu.
Anh tự giễu hỏi chính mình.
Sau đó lấy điện thoại, ấn ấn, đem hai trăm đồng đánh vào account bên trong, đúng vậy, anh chính là Nếu Có Trời Nắng, anh biết cô thích vẽ tranh, cho nên liền nhờ người thu mua phòng làm việc hội hoạ trên mạng kia, lại sử dụng danh nghĩa làm công nhân làm việc ở đó, rồi sau đó với cô, không xa không gần, cũng không thân không xa trò chuyện.
Anh cũng không cố tình hỏi thăm chuyện của cô, chỉ biết cô cùng một người đàn ông đang sốngn chung, ngườu đàn ông kia có một cô con gái, lớn lên rất đáng yêu, nhiều khi anh nghĩ nếu như lúc trước anh không tàn nhẫn như vậy, có lẽ bọn họ cũng sẽ có đứa con của nhau, đứa bé cũng sẽ ba bốn tuổi, chỉ là đây cũng chỉ là lúc trước, cũng chỉ là như lúc ban đầu...
Trên đời không thiếu thực xin lỗi, lại thiếu không còn quan hệ.
Trên đời này không thiếu lúc trước, lại thiếu nhất là như thế.
Nếu không có lúc trước, không quan hệ cũng sẽ không có lỗi lầm.
Anh làm cô cả đời này không thể sinh con, hiện tại anh coi như là báo ứng, anh trước nay đều nghĩ chỉ là giả, nhưng hiện tại anh tin, rốt cục cũng tin.
Cái này có nhân tất có quả, anh là loại quả đắng, chính anh nếm.
Không phải không bù đắp, mà là thời điểm chưa tới.
Đúng vậy, Lý Mạn Ni, không phải không bù đắp, là thời điểm chưa tới, trong mắt anh lại bắt đầu tàn nhẫn, nhưng rồi lại bị mấy năm nhẫn nại đè xuống.
Anh không phải Sở Luật bốn năm trước, có một số việc anh sẽ không làm lại.
Chỉ là nếu người khác thiếu anh, anh vẫn cứ sẽ tìm trở về. Mặc kệ là cái gì.
Nhưng ai có thể nói cho anh, con có thể tìm trở về sao, anh còn có con sao, còn có thể sao? Y học đều không thể giải quyết, anh tìm ai để giải quyết, anh tìm ai để bồi thường, tìm anh để gánh vác?
"Luật..." Bên ngoài truyền đến một âm thanh e thẹn.
Trong lòng Sở Luật buồn bực, anh dời tay đặt trước mắt, đôi mắt lười biếng vô cùng nửa mở, một đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm cửa, như thể một con báo bất cứ lúc nào cũng sẽ đi lên cắn đứt cổ con mồi trước mặt.
Lúc này ngoài cửa Lý Mạn Ni không khỏi rùng mình, cô quấn chặt quần áo trên người, nghĩ thầm, thời tiết này biến hoá cũng thật nhanh, còn chưa tới mùa thu mà đã lạnh như vậy, lại nghĩ đến cũng hẳn nên đi mua chút quần áo, về sau bụng cũng to lên, hiện tại quần áo mặc cũng không vừa, mua chút dự phòng, hơn nữa đến khi sinh em bé, quấn áo hiện tại cũng vứt đi đổi toàn bộ thành bộ mới.
"Luật, anh ở đâu? Em giúp anh pha cà phê mang đến rồi."
Lý Mạn Ni đứng ở cửa, gõ cửa nhẹ nhành nói, hiện tại lệnh của Sở Luật cô rất sợ hãi, cô không dám tuỳ tiện đi vào thư phòng, trước kia cũng như thế, khi Sở Luật đang làm việc, ứng với một câu, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, tuy rằng nếu cô đẩy cửa đi vào, anh không đến mức đối xử với cô giống người ở công ty, mắng té tát, nhưng biểu tình sẽ lạnh lùng, không vui vẻ.
Đối với người cuồng công việc mà nói, đột nhiên bị cắt ngang, xác thực quá khó chịu.
Bên trong nửa ngày cũng không có ai nói, trong lòng Lý Mạn Ni có một loại cảm giác bất an, nôn nóng.
"Luật, em muốn vào."
Lý Mạn Ni đặt tay trên nắm cửa, nhẹ nhàng xoay một chút, cô vốn dĩ cho rằng Sở Luật không có ở trong, nếu có thì đi toilet, nếu không cũng ngủ rồi, cô thật không nghĩ tới cửa mở ra đối diện với cô là đôi mắt đen tối tăm đáng sợ của Sở Luật, cặp mắt đen như đang ẩn
bên trong một trận mưa rền gió dữ thảm thiết, muốn đem thân thể nhẹ nhàng như cây non của cô thổi rơi rớt tan tác.
"Luật, anh ở đây." Cô xấu hổ nói một câu, toàn thân trên dưới bị anh nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiễn, cô cẩn thận đi tới đặt cà phê trên bàn: "Em pha cho anh một cốc cà phê, vẫn còn nóng."
Sở Luật nhận lấy, đặt cà phê lên môi, ngửi được hương vị cà phê đen thuần khiết.
"Không có cho thêm nguyên liệu sao?" Anh nhàn nhạt hỏi.
"A!" Lý Mạn Ni không khỏi tim nhảy ra ngoài: "Thêm nguyên liệu, thêm cái gì?" Cô rũ đôi mắt xuống, lúc này không dám nhìn lung tung, mượn vẻ ngoài hoàn mĩ ẩn giấu chột dạ.
"Không có gì." Sở Luật đặt cà phê lên trên bàn, vẫn chưa uống ngụm nào, hiện tại anh chán ghét loạn đồ uống này.
"Em..."
Lý Mạn Ni vừa định mở miệng đã bị Sở Luật cắt ngang: "Tôi còn công việc, nếu em không có chuyện gì thì đi nghỉ ngơi trước đi." Giọng nói không chút tình cảm, không giống như đối với vợ, giống như với cấp dưới, công nhân.
Trong lòng Lý Mạn Ni không thoải mái nhưng lại không dám cùng Sở Luật tranh cãi, rõ ràng gần đây Sở Luật tâm tình không tốt, cô cũng không đần mà tranh cãi với Sở Luật thời điểm này.
"Vậy em đi trước." Cô săn sóc nói: "Cà phê uống nhanh một chút, nếu để lạnh uống không tốt, còn có anh không cần làm việc muộn quá, cơ thể quan trọng..." Cô nói nhiều như vậy nhưng Sở Luật lại đem lực chú ý phía trên màn hình máy tính, một chút chú ý cũng không đặt trên người cô, cô nắm chặt tay, trong ngực nhịn xuống buồn bực.
Cô cảm thấy chính mình thật nực cười, bởi vì người đàn ông kia cũng không để ý đến cô.
"Còn có việc?" Giọng nói lãnh đạm.
Lý Mạn Ni bị ai phát hiện chẳng lẽ bọn họ cả đời này phải sống như thế này? Bọn họ là vợ chồng, một đôi vợ chồng thân mật còn có chung một đứa con.
Cô miễn cưỡng thu lại tâm tình, tận lực che giấu giọng nói không có bất đồng.
"Ba mẹ bảo chúng ta cuối tuần trở về ăn một bữa cơm."
"Tôi biết rồi." Sở Luật xem như đáp ứng, Lý Mạn Ni thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ tới gần đây mẹ thần kinh suy nhược, còn có ba Lý thi thoảng cáu giận, nghĩ đến lại đau đầu.
Ba Lý muốn lạnh nhạt Sở Luật mấy ngày, ông gọi điện thoại cho Lý Mạn Ni bắt cô về nhà, ông cũng khôngn tin Sở Luật có thế trầm tĩnh như vậy không cần đứa con này. Kì thật Lý Mạn Ni cũng nghĩ Sở Luật đã hối hận hôn nhân của bọn họ, nhưng lại tuyến tiếc đứa bé trong bụng cô, hiện tại anh cũng đã hơn ba mươi tuổi, sao có thể bỏ được con đây.
Cho nên cô cũng thuận theo ý tứ của ba Lý liền ở nhà mẹ đẻ. Nhưng kết quả lại làm cho bọn họ thất vọng. Ngày một qua đi, Sở Luật không tới. Ngày hai qua đi, thậm chí không một cuộc điện thoại. Ngày ba qua đi, anh cũng chưa từng bước ra khỏi công ty, dường như đối với người tên Lý Mạn Nin đều không có nửa phần quan hệ.
Đầu tiên ba Lý ngồi không yên, tuy rằng Lý Mạn Ni không tỏ thái độ nhưng rõ ràng cô cũng đã bắt đầu nôn nóng. Sở Luật chưa từng đến đây đón cô, chính cô lần đầu tiên nhận thua rồi. Ba Lý gần đây tính cũng nóng nảy, bên công ty làm ăn rối tinh rối mù, mất đi hạng mục mà bọn họ đã chuẩn bị mất một năm, còn chưa nói đến phí nhân lực vật lực, nếu như không có hạng mục tiếp theo, bọn họ e rằng xoay xở cũng khó khăn.
Cho nên ba Lý rốt cục cũng chờ không được bèn dặn dò Lý Mạn Ni bất luận như thế nào cũng phải để Sở Luật đến đây một lần, ăn một bữa cơm, xem có thể từ Sở Luật lấy được một ít tin tức hay không. Chuyện Sở Luật lấy đi hợp đồng đó ông còn chưa quên, muốn ông sắc mặt tốt, sợ là không dễ dàng như vậy.
***
Sở Luật mở cửa xe, lại một lần nữa đứng ở cửa Lý gia, anh xuống xe, đôi mắt đen luôn trầm tĩnh lúc này đã trở nên hắc ám, đẩy cửa nhà.
Ba Lý hừ một tiếng: "Đã đến."
"Đúng." Sở Luật khẽ mở môi mỏng không độ ấm, làm ba Lý cảm giác mặt mũi cũng không bỏ xuống được: "Thế nào, công ty làm ăn lớn, nên không kính lão giat này nữa, tôi Lý Thành Quốc tuy rằng không có bản lĩnh lớn nhưng cũng có thể nuôi được con gái và cháu ngoại."
"Xin cứ tự nhiên." Sở Luật ném ra nhàn nhạt bốn chữ, chưa ngồi xuống, chỉ đứng ở đó, trường thân ngọc lập, khí thế bách người, một màn này ba Lý chỉ thiếu chút nữa không bị sặc chết.
"Sở Luậy, con nói như thế có ý gì?" Ba Lý thật sự lúc này rất tức giận, bộp một tiếng, đập tay lên bàn, ngày trước tuy rằng con rể cũng không dễ nói chuyện nhưng cũng không giống như hôm nay, khó lòng chịu đựng nổi.
"Không có ý gì, chỉ là theo ý ba, ba nghĩ như thế nào thì làm, tôi cũng không phải ông." Sở Luật nhàn nhạt nói, giọng điệu cười như không cười, làm ba Lý tức giận, cảm giác vẻ mặt đó đánh vào ngực ông đau nhói.
"Ông Lý, ông có tuổi như vậy còn tức giận làm cái gì?" Mẹ Lý vội vàng đi tới cũng tức giận theo, thuận tiện nói Sở Luật không phải: "Sở Luật, ba con gần đây tính tình không tốt lắm, con cũng theo ba nói, tuổi lớn, tóm lại cẩn trọng tâm tư một ít, khiến con gái cũng thấy ầm ĩ, tuy rằng nói con là con rể chúng ta nhưng cũng tương đương nửa đứa con trai.
Tầm mắt Sở Luật ngừng ở trên người mẹ Lý, không biết nghĩ đến cái gì trong mắt có chút ánh sáng, làm mẹ Lý cảm giác không thoải mái, lông tơ trên người dựng đứng.
Lý Mạn Ni vội vàng đi tới, kéo tay Sở Luật, theo bản năng Sở Luật muốn hất ra nhưng lại nhịn xuống, cảm giác này cực không tốt, tựa như có rắn độc, lúc này đang trên cổ tay anh lúc nào cũng có thể cắn anh một cái.
Mà rắn độc Lý Mạn Ni này, cũng không biết cắn anh bao nhiêu vết, uống của anh bao nhiêu máu, ăn anh bao nhiêu thịt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]