Căn phòng quạnh quẽ.
Anh nhẹ nhàng thở ra, một loại cô tịch không nói rõ được, anh mất sức lực ngã ngồi trên mặt đất, đã bao nhiêu lâu rồi. Đột nhiên anh dùng tay che mặt, không tiếng động, không hơi thở, từ khe hở ngón tay, một giọt trong suốt rơi xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn giọt, sau đó, cái gì cũng không có.
Ngày hôm nay, Tống Uyển mời Thẩm Ý Quân uống trà, hai người ngồi trong một gian phòng trà, cảm giác bừng tỉnh đã cách một thế hệ.
"Đã lâu không đến đây rồi." Tống Uyển rỏ một ly trà cho Thẩm Ý Quân, thời điểm năm đó hai người là thông gia, thường xuyên lui tới, đặc biệt năm mà Sở Luật nhận sai Hạ Dĩ Hiên, ba ngày thì cũng có hai ngày đến đây nói chuyện phiếm, chỉ là ai có thể nghĩ đến, sau này trời xui đất khiến, một bước sai rồi kéo theo từng bước sai thành ra cục diện hiện giờ.
Lần này trở lại đây, các bà cũng đã già rồi, tóc điểm trắng, trên mặt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn, ngăn không được tuổi tác năm tháng, ngẫm lại các bà nhanh như vậy cũng đã năm mươi tuổi. Tới tuổi này rồi đều có con cháu đầy nhà, hiện tại chỉ có bạn già, có con gái, cũng không có cháu.
Thẩm Ý Quân như đã già quá nhanh, trước đây vẫn là bộ dáng bốn mươi tuổi, nhưng hiện tại như đã năm mươi, trên đỉnh đầu có mấy sợi chưa nhiễm bạc, lâu rồi bà cũng chưa chăm sóc, làn da cũng đã đen đi không ít.
Thẩm Ý Quân tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239966/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.