"Thật vậy ạ?" Tiểu Vũ Điểm lại muốn xác minh lại: "Lá cây sẽ thật sự không rời xa mẹ của chúng sao?"
"Đương nhiên rồi, mẹ sẽ không lừ gạt con, ngày mai khi con thức giấc không thấy lá cây trên mặt đất nữa bởi vì chúng nó đã đi tới bên mẹ chúng nó rồi."
Hạ Nhược Tâm vừa nói vừa bóc trứng gà đặt trước mặt con: "Nào, ăn trứng đi."
"Cảm ơn mẹ!" Tiểu Vũ Điểm nhận lấy trứng gà, vui vẻ cắn một miếng, lại cảm giác trong ngực bé trống trơn, vươn tay nhỏ hướng mẹ.
"Mẹ, búp bê, búp bê của Tiểu Vũ Điểm!"
Hạ Nhược Tâm đứng lên tìm búp bê, tìm nửa ngày vũng không biết đã đặt búp bê chạy đi đâu, rốt cục là ở trên trường, đặt trước mặt con gái đang nước mắt lưng tròng, nhéo cái mũi nhỏ: "Con mang búp bê để lung tung về sau muốn chính mình đi tìm nhé!"
Tiểu Vũ Điểm bĩu môi nhỏ, tay nhỏ lôi kéo quần áo mẹ, bé xin lỗi.
"Mẹ, thật xin lỗi, Tiểu Vũ Điểm về sau không để búp bê lung tung nữa."
Tiểu Vũ Điểm thích nhất chính là một Tiểu Vũ Điểm lễ phép, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn rất ngoan, bé là một cô gái, một cô bé thục nữ. Nhìn khuôn mặt nhỏ này đi, càng thêm xinh đẹp đáng yêu.
Hạ Nhược Tâm lấy tập tranh, bắt đầu công việc. Tiểu Vũ Điểm chơi một lúc mệt rồi sẽ tự đi ngủ.
Mở máy tính ra, không ngoài ý muốn, gần đây Nếu Có Trời Nắng đều ở.
Hạ Mộc: "Đã trễ thế này, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239959/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.