"Không rời đi?" Tống Uyển hừ một tiếng: "Không phải do bọn họ, tôi thật muốn giết bọn họ." Nghĩ tới Lý Mạn Ni cho con mình uống thuốc bốn năm, trong lòng bà như bị người ta bóp nghẹn, cảm giác đau đớn, bị tra tấn đến phát điên rồi, đó là con trai của bà... hiên tại chưa điên đã cực nhẫn lại lắm rồi.
Nếu đổi thành người bình thường khả năng đã sớm phát điên.
Nhưng con trai vẫn cứ như vậy, càng không sao cả, càng nhìn không ra vui buồn, bà càng đau lòng, bà biết con trai bà đã giấu cảm xúc đi rồi, có đau đớn anh cũng chịu, có đau đớn anh cũng nhận, dù trước kia đã làm sai cái gì nhưng mà như vậy có phải trừng phạt quá nặng hay không.
Đương nhiên người nhà họ Lý vẫn không rời đi, mặc kệ Tống Uyển nói tàn nhẫn như thế nào bọn họ cũng sẽ không đi, quyết định ở lại nơi này đánh không đi, mắng không đi.
Sở Luật mở cửa đi nhanh vào, bên trong TV vẫn đang mở, trên bàn còn có đồ ăn chưa ăn xong, mẹ Lý vừa nghe tiếng cửa mở, khẩn trương ném điều khiển trong tay xuống mặt đất.
"Sở.... Sở Luật..."
Mẹ Lý bỗng nhiên đứng lên, thấy Sở Luật sợ như gặp quỷ.
"Sở Luật, sao con lại tới đây?"
Sở Luật đi đến dừng trước mặt mẹ Lý, giọng nói điềm đạm, cơ hồ nghe không một chút độ ấm: "Đây là nhà tôi, vì cái gì tôi không thể tới. Bà..." Anh nhếch môi mỏng: "Mẹ tôi không phải bảo các người rời đi, còn không đi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239954/chuong-551.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.