Chỉ là Lý Mạn Ni thật sự quên mất rằng có một số việc không thể nào tha thứ được, cũng không có khả năng được tha thứ.
Hạ Nhược Tâm vuốt mái tóc mềm mại của con, đội cho bé mũ nhỏ lên đầu.
"Tiểu Vũ Điểm thật muốn đi sao?" Hạ Nhược Tâm duỗi đôi tay áp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con: "Hôm nay rất lạnh, con muốn đi?"
"Vâng!" Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn đi học, học thật giỏi, về sau kiếm thật nhiều tiền mua cho mẹ một căn nhà lớn, lấy lòng mẹ mua thật nhiều búp bế tốt." Tay của bé so ở trước mặt vẽ một vòng tròn lớn.
Hạ Nhược Tâm kì thật không thể tưởng được, Tiểu Vũ Điểm tuổi còn nhỏ, lại muốn đi học, mà cô ngăn không cho liền mua cho mẹ rất nhiều búp bê.
Từ trong túi cô lấy ra một chiếc khẩu trang nhỏ đeo lên cho con sau đó dắt con đến nhà trẻ, cô cũng thuận đường đi làm. Kì thật Tiểu Vũ Điểm nếu không đến trường cô sẽ mang Tiểu Vũ Điểm đến phòng làm việc, nới đó mọi người đều hoan nghênh, hơn nữa Tiểu Vũ Điểm rất ngoan, sẽ không khóc gây ầm ĩ.
"Mẹ, bế!" Hạ Nhược Tâm cúi xuống để bế con, Tiểu Vũ Điểm mặc áo như con gấu nhỏ, mũm mĩm này Hạ Nhược Tâm xác tật một bàn tay ôm không đứng dậy được.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm tự đi!"
Tiểu Vũ Điểm kéo tay mẹ không cho bế nữa, phía dưới khẩu trang khuôn mặt nhỏ không có nhiều biểu tình vậy mà đã có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239939/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.