Cô đặt con xuống dưới, giữ tay con lại sau đó chỉ vào quầy pha lê đang bày biện các loại bánh kem lớn nhỏ, hỏi con gái.
"Tiểu Vũ Điểm thích cái nào?"
Tiểu Vũ Điểm cắn tay, dùng sức kiễng mũi chân, khuôn mặt nhỏ cười giống đóa hoa nhỏ, bé chỉ một cái nhỏ nhất bên trong.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm muốn cái này."
Bé nghĩ, nhỏ nhất, hẳn chính là rẻ nhất, mẹ kiếm tiền không dễ dàng, bé càng không thể để mẹ vất vả kiếm tiền đều tiêu cho bé.
"Được, chúng ta lấy cái này nhé!" Hạ Nhược Tâm đi tới quầy: "Tôi muốn cái bánh kem nhỏ kia!"
Kì thật cô cũng không nói cho con cái bánh kem nhỏ kia mới là quý nhất.
Lấy bánh kem, cô đặt trên tay con nhỏ, lại quát khuôn mặt nhỏ của con: "Đi nào, chúng ta về nha ăn, trong nhà ấm không lạnh."
"Vâng!" Tiểu Vũ Điểm ôm chặt bánh kem, vươn tay kéo góc áo Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm tự đi."
Hạ Nhược Tâm vươn tay nhéo tay nhỏ của con, dắt theo con đang ôm bánh kem, một lớn một nhỏ, một cao một thấp, đứa bé bước chân ngắn nhỏ tận lực đi theo bước chân của người mẹ, mà mẹ cũng cố ý đi rất chậm phối hợp với bước chân của đứa con.
Nơi xa, bên trong công nhân cười chỉ vào một đôi mẹ con kia
Người mẹ thật đẹp, đứa nhỏ cũng thật xinh đẹp.
"Thật vậy chẳng?" Các công nhân khác đều không tin: "Có bao nhiêu xinh đẹp đấy?"
"Nhưng đặc biệt xinh đẹp là đứa bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239935/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.