Anh ngồi trong văn phòng một ngày cùng quần áo có mùi lạ trên người, chờ tới khi tan ca ngay cả quần áo cũng không thay, vội lái xe chạy đến bệnh viện. Kết quả khi anh vừa muốn gõ cửa phòng bệnh viện phát hiện bệnh trong có thêm một người.
Đứa bé cùng một người đàn ông nói gì đó, tuy rằng không nghe rõ hai người họ nói gì nhưng nhìn thấy đứa bé nâng khuôn mặt nhỏ cười tươi. Có thể nhìn ra đứa bé rốt cuộc có bao nhiêu vui vẻ.
Mà người đàn ông đặt tay lên trán đứa bé, sau đó bế đứa bé lên đặt trong lồng ngực, lại vươn tay đặt trên trán của bé.
"Còn khó chịu không?" Người nọ ấn ấn khuôn mặt mềm mịn của bé.
Đứa bé lắc đầu: "Bố, không khó chịu."
"Xem con không ngoan, bị ai tiêm đây." Người đàn ông giáo huấn đứa nhỏ, mà miệng đứa nhỏ lại nở nụ cười.
Sở Luật đứng ở cửa rất lâu, đột nhiên chính mình chạy vào bên trong bệnh viện, thật sự là hết sức chê cười, đó lại không phải là con anh mà anh quan tâm như vậy, nôn nóng như vậy làm cái gì, anh là ngớ ngẩn hay là ngu ngốc đây.
Đau lòng cũng có người khác rồi.
Nôn nóng cũng có người khác rồi.
Anh tự cười giễu cợt, lúc này đây đầu cũng không quay lại liền rời bệnh viện, mà anh cũng không biết trong khoảnh khắc anh xoay người đứa nhỏ đột nhiên chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm nơi cánh cửa.
"Làm sao vậy?" Người đàn ông xoay khuôn mặt của bé lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239931/chuong-566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.