Cô không muốn dùng tiền của Cao Dật, không phải bài xích, Cao Dật cấp, cô vẫn nhận, nhưng mà cô muốn có sự nghiệp của riêng mình, cô không phải muốn làm việc gì to lớn, kiếm nhiều tiền, mà cô chỉ muốn có cuộc sống ổn định cùng con gái.
Khi đi ra thấy Cao Dật vẫn ngồi trên ghế sô pha, Hạ Nhược Tâm biết anh vẫn đang đợi cô.
"Nhược Tâm, lại đây." Quả nhiên Cao Dật vừa thấy cô đi đến liền vươn tay hướng phía cô.
Hạ Nhược Tâm đi qua ngồi bện cạnh anh, cô đặt tay lên đầu gối trông hơi giam cầm, Cao Dật buồn cười. Khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng, Hạ Nhược Tâm thật muốn che mặt lại.
Tuổi cũng lớn vậy rồi, da mặt lại mỏng như vậy.
"Ha ha......" Một trận âm thanh vang lên, Hạ Nhược Tâm càng thêm cảm thấy mặt đỏ tai hồng, gần như mặt đỏ tía tai.
Cao Dật cũng không rời tay đi, câu được câu không chỉnh lại mái tóc dài đến lỗ tai của cô, tóc dài sẽ thật đẹp, kì thật Hạ Nhược Tâm thật sự thích hợp với tóc dài, cô tóc dài sẽ rất thanh tú, dịu đang, cười rộ lên giống đoá hoa lê tươi sắc, nhưng lại giả dạng làm một cô gái mạnh mẽ, cười thẹn thùng như vậy sao làm cô gái mạnh mẽ được.
"Nhược Tâm..." Giọng nói của anh mang theo khàn khàn mê hoặc.
Tay Hạ Nhược Tâm đặt trên đầu gối nắm càng chặt, đườn nhiên cô cũng nghe thấy âm thanh ái muội, không biết trận gió từ đâu thổi tới làm cô đứng bật dậy: "Cửa sổ mở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239912/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.