Chương trước
Chương sau
Đỗ Tĩnh Đường sờ mũi, sau đó lại vươn tay vẫy: "Hẹn gặp lại, chị dâu cũ của cũ, ừm, chị là một cô gái tốt bụng, hẳn sẽ có thể được hạnh phúc, xem đi, hạnh phúc của chị đến rồi, thật là đẹp đôi."

Anh lẩm bẩm nói, đột nhiên cảm giác trên người lành lạnh, cái lạnh không thể giải thích làm anh rùng mình một cái.

Khi quay lại, anh vừa thấy một người đứng ở cửa, khoé mắt không khỏi chột dạ một cái.

"Anh, anh đi ra lúc nào, vừa rồi sao?" Anh chỉ chie phía trước, trong lúc nhất thời đầu óc có chút xoắn xít ngừng hoạt động.

Sở Luật quay lưng, sải bước đi đến phòng bệnh của mình, không nói lời nào kéo chăn nằm xuống, trong nháy mắt bầu không khí bốn phía cũng giảm xuống mấy độ, cho dù lúc này tại bên trong bệnh viện máy sưởi đủ làm ấm người, mặc một chiếc áo ngủ mỏng cũng không thấy lạnh, nhưng lại làm cho Đỗ Tĩnh Đường không khỏi sờ soạng cánh tay.

Cảm giác này thật sự rất không ổn rồi.

Anh đi qua, kéo một cái ghế ngồi xuống, sau đó đặt tay nhẹ nhàng nâng cằm.

"Anh, anh ở chỗ này, sẽ không là vì chị ấy chứ?"

Bệnh nhân chưa động, cũng không nói chuyện.

"Anh, hai người đều đã là quá khứ rồi." Đỗ Tĩnh Đường cảm thấy có lời muốn nói, anh vẫn phải nói: "Anh sẽ không cho rằng lúc trước chính mình không cần, vứt bỏ cục đá là vàng đó, cho nên bây giờ muốn tìm trở về chứ, nhưng ngựa tốt không gặm lại cỏ, hơn nữa lúc trước anh làm những chuyện đó..." Anh lau mặt, nếu anh là phụ nữ anh sẽ không tha thứ, mặc dù những chuyện đó đều đã bị anh bí mật giải quyết, nhưng mà tổn thương sớm đã hình thành rồi.

Ly hôn, kết hôn, rồi lại ly hôn, cái này anh họ của anh sẽ không cho rằng trên thế giới này mọi người đều sẽ vây quanh anh ấy đó chứ.

Hơn nữa người ta bây giờ có vẻ không tồi nha, chắng lẽ anh ấy thật sự muốn chen chân vào sao? Tạm thời không nói đến Cao Dật, mà là bé dễ thương đó, anh không đành lòng để bé phải chịu tổn thương.

Sở Luật vẫn như cũ quay lưng về phía Đỗ Tĩnh Đường.

Tốt thôi, Đỗ Tính Đường không nói nhiều nữa, vì nếu nói nữa anh sẽ chảy nước mắt mất.

Anh lau khoé mắt, nửa ngày sau anh ngáp một cái, khoé mắt lại chảy ra một giọt nước mắt ngáp trân quý.

"Em đi về công ty trước." Anh bế những chồng văn viện đã được Sở Luật kí chuẩn bị quay lại công ty. Nhưng khi đi qua cửa, anh lại dừng bước chân, tròng lòng nghèn nghẹt bị anh áp xuống.

"Haiz..." Anh than một tiếng.

Đây là một câu đó, sớm biết có ngày hôm nay hà tất lúc trước chính mình đừng tạo nghiệt, cũng không nên nói cho anh ấy, hối hận rồi cho nên mới muốn tìm trở về.

Chỉ là con người ta cũng có tình cảm, có niềm vui, có giận dữ, không phải đơn giản một câu "thật xin lỗi" là có thể vãn hồi lại những nƯm tháng quá khứ trước kia, năm tháng vốn là vô tình, huống chi là đã bốn năm.

Mà không ai biết, lúc này bên trong người đàn ông gánh vác trách nhiệm của cả công ty đang mở một đôi mắt đen, ngập tràn mọi loại cảm xúc.

Cáu kỉnh, hối hận, tiếc nuối, không cam lòng, cuối cùng từng sợi cũng đều hoá thành hối hận bắt đầu theo anh trong những năm tháng còn lại này, với anh là cả đời, cả cuộc đời của anh.

Bên trong văn phòng của Cao Dật, lúc này cũng không có bênh nhân, Hạ Nhược Tâm mở từng tầng hộp cơm ra, từ bên trong lấy ra một khay cá chua ngọt, một phần bắp cải xào, một phần đậu phụ, đều mới vừa làm xong, cô nhanh chóng mang đến đây cho Cao Dật, cũng đều là những món Cao Dật thích ăn.

Món ăn thật sự ngon, Cao Dật cầm lấy đôi đũa không nhịn được gắp một miếng cá ăn, cá này được Hạ Nhược Tâm chọn mua đều là loại ngon nhất, hơn nữa cô mua loại cá này vốn dĩ không nhiều, cho nên ăn ở trong miệng chỉ cảm giác thịt cá tươi mới, vào miệng là tan.

Cao Dật biết món cá Hạ Nhược Tâm làm là kĩ năng độc đáo của cô, cũng không biết học được ở đâu, so với đầu bếp còn làm ngon hơn, anh ngày thường thích ăn nhất món này.

Anh thoả mãn lại gắp một miếng, kết quả thịt cá vừa mới đặt trong miệng, bên ngoài truyền đến tiếng gọi.

"Bác sĩ Cao, bên kia Sở tiên sinh tìm anh, nói là bờ vai của anh ấy không thoải mái."

Y tá ngại ngùng nói, gia đình người ta đang ăn cơm, nhưng chính là bên trong bệnh viện quý trọng bệnh nhân Sở tiên sinh này, viện trưởng vô cùng coi trọng và tôn kính, tình hình bọn họ cũng chỉ là những nhân viên nhỏ.

Họ Sở? Trong lòng Hạ Nhược Tâm bỗng chốc không thoải mái, không phải là người kia chứ, nếu là thật, vậy anh ta muốn làm gì, anh ta biết Cao Dật, hay là biết Tiểu Vũ Điểm?

"Yên tâm, không có việc gì." Cao Dật lấy áo blouse mặc vào, quay người an ủi Hạ Nhược Tâm: "Anh đi nhanh rồi sẽ trở lại, bệnh nhân kia có hơi thần kinh, một ngày không làm ầm ĩ vài lần sẽ không thoải mái, chờ anh quay lại rồi ăn cơm tiếp."

Anh có chút luyến tiếc món cá này, lại cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng, vừa đi vừa ăn, cho đến khi đi đến cửa phòng bệnh của Sở Luật, đã lại là một người rất sạch sẽ làm hết phận sự của bác sĩ.

Anh đẩy cửa đi vào, đi tới bên cạnh giường bệnh của Sơ Luật, ngừng lại nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt trầm tối, cơ thể gần đây gầy đi không ít, nhưng liếc mắt một cái cũng biết anh ta sống rất tốt.

Bả vai bị thương ngoài da, dù là bị thương nặng nhưng tĩnh dưỡng tốt như vậy cũng đã tốt rồi.

"Sở tiên sinh có chỗ nào không thoải mái?" Cao Dật đứng một bên lấy qua ca bệnh trên bàn của Sở Luật, nhiệt độ cơ thể bình thường, huyết áp bình thường, cái gì cũng bình thường, ừm, hẳn là bị bệnh, giả vờ bị bệnh thì có.

Sở Luật nhàn nhạt ngước đôi mắt đen, thu lại ánh nhìn chán ghét nhìn Cao Dật.

"Nhìn thấy anh liền không thoải mái."

"Vậy hả, thật là trùng hợp, tôi cũng không thích Sở tiên sinh, tôi tin rằng, nếu Sở tiên sinh về nhà khả năng vết thương sẽ càng nhanh lành hơn." Cao Dật lộ ra bổn phận tươi cười so sánh với khuôn mặt lạnh băng của Sở Luật, có vẻ như rằng điều này làm cho người ta thoải mái hơn, không phải ai cũng thích tổng giám đốc bá đạo, Cao Dật là một người đàn ông trắng trẻo ấm áp, ai thắng ai thua, giữa bọn họ đã có kết luận, ít nhất là ở trong lòng của phụ nữ.

Ít nhất, ở trong mắt phụ nữ, giữa bọn họ không thể so sánh.

Cao Dật lại kê cho Sở Luật một loạt đơn kiểm tra, dù sao người đàn ông này cũng là kẻ ngốc nhiều tiền, không tốn chút tiền khả năng trong lòng anh ta sẽ không thoải mái, nếu là như thế vậy thì dùng nhiều một ít, tiêu nhiều cho anh ta thoải mái thì bệnh sẽ tốt lên rồi.

Cao Dật kiên nhẫn làm một bác sĩ tận tình, mặc cho Sở Luật muốn, chỉ cần lấy ra nửa phần.

Nhưng khi anh bận rộn xong, cá kho của anh đã thành một miếng cá băng, còn tốt, Hạ Nhược Tâm đặt lên trên máy sưởi nên cũng không bị lạnh.

"Người bênh đó thật phiền phức sao?" Hạ Nhược Tâm làm bộ lơ đãng hỏi, kì thật là cô sợ người đàn ông kia chính là Sở Luật, anh ta sẽ tìm Cao Dật gây phiền phức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.