"Mẹ mặc kệ." Tống Uyển ở bên kia điện thoại vừa nghe con trai nói, lập tức mất bình tĩnh. "Mẹ chỉ muốn cháu gái mẹ vui vẻ, chỉ cần cháu gái mẹ vui vẻ, mẹ cũng sẽ vui vẻ, Sở Luật, đây cũng là con gái con, từ lúc nó tới nhà chúng ta cho tới nay đều là mẹ chăm sóc, con là bố, chẳng lẽ như vậy cũng không thể làm cho con gái một chút việc. Sở Luật." Giọng nói Tống Uyển đã lạnh đi: "Nếu con không làm được cho mẹ, về sau cũng không cần về nhà nữa, mẹ cũng sẽ không để Hương Hương gọi con một tiếng bố."
Nói xong, bà rập điện thoại, ngực đều tức.
Sở Luật đặt điện thoại ở bên trong túi, lần này biết mẹ nói nơi đó thật sự quyết tâm, anh nhẹ nhàng liếm môi, sao không thấy khi còn nhỏ mẹ đối với anh giữ gìn như vậy, chẳng lẽ con trai chính là đánh không nên thân, mà cháu gái chính là báu vật, chỉ một chút uỷ khuất liền không chịu được.
"Sở tiên sinh, việc này..." Hiệu trưởng cẩn thận hỏi lại Sở Luật: "Còn muốn sửa kết quả sao?" Ông kì thật có chút hy vọng không cần sửa.
"À, sửa lại đi." Sở Luật đặt đôi tay bên trong túi quần, lúc này bóng dáng anh có chút tuyệt tình, mặc dù anh nói, vẫn có vài phần do dự, nhưng cuối cùng anh lựa chọn, vẫn cứ là chính mình, như đối với những người khác, cứ như vậy đi.
Anh nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, lại phát hiện trên khuôn mặt có chút ánh sáng hơi chói mắt, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239841/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.