Anh nhìn Hạ Nhược Tâm, trong mắt loé lên kiên định và nghiêm túc: "Nhược Tâm, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hãy tin anh, anh sẽ ở bên cạnh em, anh cũng sẽ không để cho ai mang em và Tiểu Vũ Điểm đi."
Bao gồm Sở Luật. Anh lại cầm lấy chiếc đũa, lần đầu tiên cảm thấy bữa ăn này khó nuốt xuống, không phải vì hương vị thay đổi, không phải vì nấu không thể ăn, hương vị vẫn giống như trước đây nhưng chỉ là vị giác trong miệng anh chán ngắt, bởi vì nhiều tâm sự.
Ban đêm, trong phòng yên tĩnh lại ấm áp, Tiểu Vũ Điểm ngủ ở bên cạnh Hạ Nhược Tâm, hai mắt mở to, nghe Hạ Nhược Tâm kể chuyện cổ tích cho bé, bé hiện tại mỗi ngày đều phải nghe một câu chuyện cổ tích mới đồng ý đi ngủ.
Trong lòng bé vẫn ôm búp bê của mình, khuôn mặt nhỏ dính sát vào mặt búp bê.
"Được rồi, chuyện cổ tích kể xong rồi." Tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ về lên thân thể bé nhỏ của con gái, cô nhìn chằm chằm đôi mắt to sáng ngời bất thường của con. Hôm nay, tinh thần bé sao lại tốt như vậy, thời điểm bình thường bé đã sớm ngủ mơ mơ màng màng.
Tay nhỏ Tiểu Vũ Điểm càng thêm ôm chặt búp bê trong lòng: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần mẹ là được, chúng ta không cần người bố ấy, Tiểu Vũ Điểm không thích ông ta."
Thanh âm vô cùng non nớt nhưng Hạ Nhược Tâm nghe vào có chút kinh hãi, Tiểu Vũ Điểm có phải đã biết cái gì rồi?
"Mẹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239822/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.