Quanh hơi thở đều là hương vị thuốc rượu, cũng có thể thuốc này vốn dĩ ôn tính, cho nên mới làm cô lúc này cành thêm bất an. Cô quá hiểu người đàn ông Sở Luật đó, nếu như lời Tống Uyển nói là sự thật, sợ rằng nhà họ Sở nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
"Cao Dật, chúng ta rời đi bây giờ, được không?"
Hạ Nhược Tám đột nhiên kéo tay Cao Dật.
"Bộp" một tiếng, bình thuốc trong tay Cao Dật rơi xuống đất, thuốc cũng đổ đầy mặt sàn.
Cao Dật cười một cái: "Không liên quan." Anh vuốt lại mái tóc rối bời của Hạ Nhược Tâm: "Anh đói bụng rồi, trước tiên chúng ta ăn cơm rồi lại nói chuyện này." Nói xong, anh ngồi xổm xuống nhặt bình thuốc lên, lại lau khô sàn nhà.
Hạ Nhược Tâm há miệng thở dốc, rõ ràng có chuyện muốn nói nhưng cuối cùng cô vẫn không mở miệng, mà nhẹ nhàng chạm vào trán, vẫn đau đớn, nhưng nỗi đau này làm trái tim cô càng thêm sáng tỏ, cũng càng thêm rõ ràng.
Cõ lẽ có khi bị đâm một nhát cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cũng đâm cô tỉnh lại.
Cô đi vào trong phòng bếp, nỗi lòng tâm sự, một sự hoảng loạn, cảm xúc phức tạp. Cô vẫn nấu một bàn đồ ăn, đều là những món Cao Dật và Tiểu Vũ Điểm thích ăn, chỉ là cô không biết bỏ nhiều cảm xúc như vậy vào cơm, người ăn có thể nuốt không trôi, khó tiêu hay không.
"Mẹ, có cơm chưa ạ?" Tiểu Vũ Điểm từ bên trong chạy ra, theo thói quen bò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239818/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.