Chương trước
Chương sau
Quanh hơi thở đều là hương vị thuốc rượu, cũng có thể thuốc này vốn dĩ ôn tính, cho nên mới làm cô lúc này cành thêm bất an. Cô quá hiểu người đàn ông Sở Luật đó, nếu như lời Tống Uyển nói là sự thật, sợ rằng nhà họ Sở nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.

"Cao Dật, chúng ta rời đi bây giờ, được không?"

Hạ Nhược Tám đột nhiên kéo tay Cao Dật.

"Bộp" một tiếng, bình thuốc trong tay Cao Dật rơi xuống đất, thuốc cũng đổ đầy mặt sàn.

Cao Dật cười một cái: "Không liên quan." Anh vuốt lại mái tóc rối bời của Hạ Nhược Tâm: "Anh đói bụng rồi, trước tiên chúng ta ăn cơm rồi lại nói chuyện này." Nói xong, anh ngồi xổm xuống nhặt bình thuốc lên, lại lau khô sàn nhà.

Hạ Nhược Tâm há miệng thở dốc, rõ ràng có chuyện muốn nói nhưng cuối cùng cô vẫn không mở miệng, mà nhẹ nhàng chạm vào trán, vẫn đau đớn, nhưng nỗi đau này làm trái tim cô càng thêm sáng tỏ, cũng càng thêm rõ ràng.

Cõ lẽ có khi bị đâm một nhát cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất cũng đâm cô tỉnh lại.

Cô đi vào trong phòng bếp, nỗi lòng tâm sự, một sự hoảng loạn, cảm xúc phức tạp. Cô vẫn nấu một bàn đồ ăn, đều là những món Cao Dật và Tiểu Vũ Điểm thích ăn, chỉ là cô không biết bỏ nhiều cảm xúc như vậy vào cơm, người ăn có thể nuốt không trôi, khó tiêu hay không.

"Mẹ, có cơm chưa ạ?" Tiểu Vũ Điểm từ bên trong chạy ra, theo thói quen bò lên ghê nhỏ của mình chờ ăn cơm.

Ngoại hình nhỏ nhắn của con gái, ngây thơ đáng yêu như cũ, cao thêm một ít, cảm thấy lớn hơn một ít là một cô bé lớn rồi.

Trái tim Hạ Nhược Tâm bỗng nhiên đau xót.

Làm sao bây giờ, cô sợ, cô thật sự rất sợ.

Cô cho rằng Tiểu Vũ Điểm sẽ vĩnh viễn không rởi khỏi cô, mặc dù đã trải qua một lần lại một lần đau khổ, qua một lần lại một lần khốn khó, mỗi ngày bọn họ từng ngày tốt hơn, có một ngôi nhà ở, có máy sưởi, có thịt để ăn, nhưng vì cái gì có người không muốn buông tha cho cô, buông tha cho con gái cô.

Hạ Nhược Tâm kìm hãm đáy mắt sắp sụp đổ ngập nước, cô cố nén xới con gái bát cơm để bé tự ăn, nhưng cô lại không biết nuốt, dường như là một hạt gạo, một hại gạo cứng ngắt.

Tiểu Vũ Điểm nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cuối cùng bé cúi đầu ăn cơm giống như không phải rất vui vẻ.

"Đi thôi, con yêu, bố mang con đi ngủ nào."

Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, dỗ dành bé ngủ, một lát sau bé con cũng ngủ rồi. Mà lúc này bên trong phòng khách cũng chỉ có hai người lớn bọn họ.

"Nhược Tâm, lại đây ngồi." Cao Dật vươn tay về phía Hạ Nhược Tâm để cô ngồi bên người anh.

Hạ Nhược Tâm đi đến, ngồi xuống, đôi tay đặt trên đầu gối nắm thật chặt, lông mĩ rơi rũ xuống phía dưới, ẩn giấu quá nhiều bất an và lo lắng.

"Nhược Tâm, chúng ta không thể rời đi."

Cao Dật nắm chặt tay cô, kết quả lại phát hiện trong lòng bàn tay cô đổ mồ hôi.

"Tại sao?" Hạ Nhược Tâm không rõ, tại sao không thể rời đi, chỉ cần các cô rời đi để người đàn ông kia không tìm được bọn họ, còn không phải là bình an sao?

"Đồ ngốc." Cao Dật nắm bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, dường như muốn mượn động tác như vậy tiếp cho cô dũng khí.

"Em hẳn là rất hiểu biết anh ta, anh ta là loại người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tin anh, cho dù chúng ta có chạy trốn tới chân trời góc biển, anh ta cũng sẽ tìm được, huống chi, anh ta hiện tại..."

Anh cũng không tiếp tục nói tiếp, kì thật anh ít nhiều có cảm giác sẽ có một ngày như hôm nay, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, có một số việc một khi điều tra là có thể điều tra ra, chỉ là trước đây người đàn ông kia không phản ứng.

Bây giờ cuối cùng là một ngày như vậy cũng đến rồi.

Hạ Nhược Tâm gắt gao cắn môi, thậm chí cắn đau chính mình.

"Em sẽ không giao Tiểu Vũ Điểm cho anh ta."

"Anh cũng sẽ không." Cao Dật nheo hai mắt lại, đôi mắt từ trước đến nay luôn ôn nhã cũng có một loại kiên trì và quyết định, Hạ Nhược Tâm anh sẽ không để người đàn ông kia mang đi, Tiểu Vũ Điểm cũng sẽ không.

Chỉ là thủ đoạn của người đàn ông kia, sợ rằng bọn họ cũng không tưởng tượng nổi, mà anh cũng không biết chuyện, kì thật người đàn ông kia đã bắt đầu rồi.

Ngón tay anh đặt ở thái dương Hạ Nhược Tâm, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc ngắn hơi dài ra một ít của cô.

Lại một lần, Tống Uyển đứng ở trước mặt Hạ Nhược Tâm.

"Nhược Tâm..."

Mà một tiếng này làm Hạ Nhược Tâm theo bản năng lui về phía sau một bước, trốn bà như trốn hồng thuỷ mãnh thú*.

*hồng thuỷ mãnh thú: con thú dữ và dòng nước lũ, tức là ví như những tai hoạ ghê gớm, đáng sợ.

"Nhược Tâm, có thể cho dì trông thấy con bé không?"

Tống Uyển cảm thấy cả đời nước mắt của bà đã khóc khô lúc này, rõ ràng, rõ ràng bà có một đứa cháu gái, cháu gái ruột, nhưng tại sao bà không thể nhìn thấy cháu gái, không được ôm cháu gái một lần, thậm chí còn đi nhận nuôi một đứa trẻ, trở thành cháu gái bà yêu thương. Nhưng cháu gái ruột của bà kia chảy dòng máu con cháu nhà họ Sở, bà thậm chí còn chưa được gặp, chưa được ôm lấy một lần.

"Xin lỗi dì Tống." Hạ Nhược Tâm đối với nước mắt của Tống Uyển không có cảm giác, không có áy náy, cũng không có đau đớn, Tiểu Vũ Điểm của cô vốn dĩ là đứa trẻ không được người ta chào đón sinh ra, không ai biết bé tồn tại, cũng không ai thích sự tồn tại của bé. Sao hiện tại sinh không được một đứa con lại có ý đồ trên người con gái cô.

Rất buồn cười sao?

Nhưng cô cười không nổi, tin rằng người nhà họ Sở cũng vậy.

"Nhược Tâm, dì chỉ nhìn một cái, được không?"

Tống Uyển lại tiến lên, chắn trước mặt Hạ Nhược Tâm: "Dì cầu xin con." Vừa nói đầu gối bà đã quỳ xuống dưới đất.

Hạ Nhược Tâm lại xoay người, đi nhanh về phía trước, quỳ à, muốn quỳ thì quỳ đi, trái tim cô cứng rắn, cũng đã lạnh lẽo, cô năm đó đã không biết quỳ trước mặt bao nhiêu người, nhưng chính là không một ai giúp cô dù chỉ một lần.

Vẫn một câu kia, con gái cô tuyệt đối sẽ không giao cho người nhà họ Sở.

Tống Uyển về tới nhà, cả người đều hồn xiêu phách lạc.

"Haiz..." Sở Giang than một tiếng, thật ứng với một câu: tự làm tự chịu.

Ông nhẹ nhành vỗ bả vai Tống Uyển: "Là người nhà họ Sở chúng ta có lỗi với hai đứa nó, hiện tại biết chúng ta còn có một đứa cháu gái đã làm cho chúng ta có thể nhắm mắt rồi, ít nhất nhà họ Sở không mất huyết thống, con trai chúng ta vẫn có huyết mạch ở đó, có phải hay không?"

"Tôi biết." Tống Uyển nghẹn ngào một tiếng: "Nhưng mà tôi muốn gặp cháu gái bé nhỏ của chúng ta, tôi muốn biết bé con lớn lên ngoại hình thế nào, cũng không biết có phải đứa bé trước kia Hạ Nhược Tám ôm vào trong ngực hay không, tôi đã thấy rất nhiều thứ nhưng tôi từ trước nay cũng không biết, không biết bé là con cháu nhà họ Sở."

Nói rồi bà ôm Sở Giang gào khóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.