Lúc Hạ Nhược Tâm định ăn, Cao Dật lại vươn tay trực tiếp lấy miếng cà rốt kia lên.
Anh đem từng miếng cà rốt đặt vào trong bát: "Đây là đồ ăn đặc biệt của anh, một miếng em cũng đừng nghĩ động, ăn rau xanh của em đi." Anh lấy những miếng cà rốt quả thực một miếng cũng không xót lại, lại đặt đĩa cà rốt trước mặt mình: "Được rồi, ăn đi, em đừng nghĩ đến cà rốt của anh." Nói xong anh lại gắp những món khác vào trong bát Hạ Nhược Tâm.
"Tốt, ăn nhiều rau, làn da sẽ đẹp."
Mà anh nói xong, một miếng lại một miếng ăn cà rốt toàn bộ đi xuống bụng, mà ở đó không ai biết, khuôn mặt vốn ôn nhã lại hơi hiện nụ cười khổ.
Nhược Tâm, trái tim em đang rối loạn.
Bên ngoài trận gió tuyết bay tán loạn, Hạ Nhược Tâm dọn dẹp bát đũa trên bàn xong, cho đến khi cô đi ra thấy Cao Dật đang lấy khăn quàng cổ và mũ.
"Hôm nay không phải không đi làm sao?"
Hạ Nhược Tâm nhớ chính xác hôm nay Cao Dật không phải đi làm, tối muốn mới có ca, sao bây giờ lại muốn ra cửa rồi.
"Không phải anh muốn đi ra ngoài?" Cao Dật đã đi tới quàng khăn lên cổ Hạ Nhược Tâm, đổi mũ cẩn thận cho cô.
Hạ Nhược Tâm khó hiểu, một đôi mắt đang hỏi tại sao.
Cao Dật kì thật thích nhất là đôi mắt này của cô, cho tới nay đều rất sạch sẽ, cho dù linh hồn của cô ở nơi nào, cho dù là chịu quá nhiều đau khổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3239811/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.